Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:44
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ngày trôi qua, khách trong tửu điếm “Nhất phẩm hỏa lẩu” dần dần rời . Trời cũng gần tối, ánh chiều tà nhuộm đỏ con phố, khiến lòng thêm phần nôn nao.

Tôn Nhu và Lưu Thanh Thanh cửa tửu điếm, lo lắng ngóng ngoài.

“Đã cả ngày , Vương Nhị bọn họ còn trở về? Thật khiến sốt ruột c.h.ế.t .” Tôn Nhu nghển cổ xa.

Lưu Thanh Thanh cũng nhíu mày, trong lòng chẳng yên. Nhìn sắc trời, chừng bọn họ núi qua đêm mất!

Thấy Lâm Uyển Nhi vẫn bình thản quầy tính toán sổ sách, hai khỏi lên tiếng:

“Uyển Nhi tỷ, tỷ lo cho Tống đại ca ?”

Tay gẩy bàn toán của Lâm Uyển Nhi khựng , nàng ngẩng đầu hai . Những Tống Ngọc ngoài, nàng cũng lo lắng như . hiểu hôm nay trong lòng yên tâm lạ thường, còn cảm giác kỳ quái rằng chuyến nhất định sẽ thuận lợi, thậm chí còn thể bắt bạch lộc.

Đang nghĩ đến đó, thì ngoài cửa liền xuất hiện ba bóng cao lớn.

Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu , chính là Tống Ngọc và hai trở về.

“Phu quân, về !” Tôn Nhu vui mừng buông khăn tay, nhào lòng Vương Nhị.

Vương Nhị ôm lấy thê tử, mặt mày rạng rỡ như đóa hoa nở rộ.

Lưu Thanh Thanh thì nắm tay Hổ Bưu, quan tâm hỏi dồn: “Chàng khát ? Đói ? Có thương ở ?”

Hổ Bưu ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên: “Không thương, nhưng đói thật.”

“Tống thím để phần cho các , hâm ngay.”

Lưu Thanh Thanh thấy Hổ Bưu rút tay như khi, trong lòng mừng như mở hội, chạy vội về phía nhà bếp.

Tống Ngọc đến quầy, Lâm Uyển Nhi liền lên, thấp giọng hỏi: “Phu quân, chuyến thuận lợi chứ?”

Còn kịp Tống Ngọc trả lời, Vương Nhị lớn tiếng chen : “Tẩu tử , con thần lộc khó tìm đến mức nào! Năm chúng gần như lật tung cả ngọn núi Phượng Hoàng mà chẳng thấy bóng dáng nó ! Vừa mới thấy thì chớp mắt mất dạng! Tưởng phen tay trắng trở về, ai ngờ cuối cùng, con thần lộc theo Tống đại ca từ trong rừng mà !”

Vương Nhị đến đây, vẻ mặt kích động thôi.

Lâm Uyển Nhi kinh ngạc Tống Ngọc, “Phu quân, thật ?”

Tống Ngọc mỉm gật đầu, rõ, nhưng cũng phủ nhận.

Vương Nhị uống ngụm Tôn Nhu đưa, tiếp tục hào hứng kể: “Các thấy con lộc , quả thực như thần vật! Toàn trắng muốt như tuyết, đôi mắt trong veo như lưu ly. Nói là tọa kỵ của thần tiên cũng ngoa.”

Nói đến đây, vẫn quên hình ảnh con thần lộc dịu dàng theo Tống Ngọc, tựa như nhận chủ.

Mọi xong đều trầm trồ kinh ngạc, chỉ Lâm Uyển Nhi là trong lòng dần dần lạnh buốt.

Nếu đúng như lời Vương Nhị , thì Tống Ngọc bắt thần lộc, mà là con lộc … chủ động theo ?

Sao thể như ?

Nàng giật , ngẩng phắt lên Tống Ngọc, trong ánh mắt là nỗi sợ hãi từng .

Tống Ngọc ánh mắt nàng cho hoảng hốt: “Nương tử, thế?”

Chưa kịp gì, ngoài cửa bước , chính là Lưu Thanh Vân.

Vương Nhị thấy y, liền vui vẻ đón đầu: “Lưu đại nhân, vị công tử cho gọi bọn đến lĩnh thưởng ?”

Hổ Bưu cũng ngừng uống , sang đầy chờ mong.

Lưu Thanh Vân mỉm : “Yên tâm , công tử nhà hứa thì bạc sẽ thiếu phần các ngươi.”

Nghe , Vương Nhị và Hổ Bưu mừng rỡ vô cùng, nghĩ đến một vạn lượng bạc trắng mà tim như nhảy khỏi lồng ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-91.html.]

Lưu Thanh Thanh rót chén cho Lưu Thanh Vân, hì hì hỏi: “Đại ca, hôm nay cũng lên núi, phần thưởng chia cho đó?”

Lưu Thanh Vân chỉ nhẹ, đáp, ánh mắt dừng Tống Ngọc.

“Tống , công tử nhà vài điều hỏi, phiền theo một chuyến.”

Tim Lâm Uyển Nhi lập tức đập loạn. Nếu nàng đoán sai, thì vị công tử chính là hoàng tử triều đình. Một hoàng tử lặn lội ngàn dặm tới đây, e là vì lời đồn rằng “kẻ thần lộc thì thể an thiên hạ”, nên mới nhắm đến nó.

Mà giờ, thần lộc những bắt , còn chủ động theo Tống Ngọc, nếu vị hoàng tử tin tưởng lời đồn , thì Tống Ngọc chẳng đang nơi đầu sóng ngọn gió ?

Nghĩ đến đây, Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo áo Tống Ngọc.

Tống Ngọc đầu , mắt thê tử, như cảm nhận nguy cơ nào đó.

Sao nương tử hôm nay hành động lạ lùng như thế?

“Đi thôi Tống , đừng để công tử đợi lâu.”

Lưu Thanh Vân lên tiếng thúc giục.

Tống Ngọc đành tạm gác nghi vấn, theo y rời .

Nhìn bóng lưng hai khuất dần, trong lòng Lâm Uyển Nhi ngày một nặng nề, nỗi bất an cuộn trào.

Lưu Thanh Thanh thấy sắc mặt nàng , liền trấn an: “Uyển Nhi tỷ, đừng lo, Tống đại ca chỉ cần trả lời đôi ba câu là xong thôi.”

“Trả lời câu hỏi…”

Lâm Uyển Nhi chợt nhớ , sang hỏi Vương Nhị: “Sau khi thần lộc theo phu quân khỏi rừng thì xảy chuyện gì nữa?”

Vương Nhị nhíu mày: “Chuyện đó cũng lạ. Thần lộc khỏi rừng thì Lăng công tử và Lưu Thanh Vân định tiến lên bắt, nhưng ngờ thần lộc cho ai ngoài Tống đại ca đến gần. Hai đó đến gần húc văng luôn!”

“Vậy… thần lộc xuống núi bằng cách nào?” Lâm Uyển Nhi gấp gáp hỏi tiếp.

“Thì nó cứ thế theo Tống đại ca mà xuống núi, về đến trấn thì vẫn theo xe ngựa bọn , cuối cùng do Lăng công tử gần , đành để Tống đại ca dắt nó chuồng chuẩn sẵn.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Nghe xong, Lâm Uyển Nhi lạnh toát mồ hôi.

Không , nàng thể yên.

Biết nơi ở của Lăng công tử, nàng vội vàng chạy ngoài.

Mọi trong quán ngơ ngác , hiểu Uyển Nhi tỷ đang gì.

Lâm Uyển Nhi chạy thẳng về phía khách điếm ở phố Nam.

Với phận xuyên , nàng hiểu rõ hoàng tử tranh đoạt ngôi vị tàn khốc cỡ nào. Mà thần lộc rõ ràng nhận chủ, nếu Lăng công tử tin truyền thuyết, chẳng lẽ sẽ vì ngai vàng mà khử bỏ “kỳ duyên” ?

Nàng dám nghĩ tiếp, chỉ bước chân càng lúc càng nhanh.

Một khắc , nàng tới khách điếm, thở hổn hển tiến . chưởng quầy ngăn :

“Khách quan thứ , nơi đây bao trọn, ngoại nhân thể .”

“Chưởng quầy, ơn cho , việc gấp…”

“Xin thứ , cô nương đừng khó tại hạ, xin hãy về.”

Lâm Uyển Nhi còn cách nào khác, đành rời khỏi đại sảnh.

lúc , một giọng quen thuộc vang lên phía nàng, chính là tiếng của Lưu Thanh Vân…

Loading...