Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:37
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn đám chen chúc, hò hét ồn ào mặt, đầu óc Lâm Uyển Nhi cũng bắt đầu choáng váng.
Tống Ngọc bên cạnh xưa nay nào từng thấy cảnh tượng náo loạn như thế, liền ngẩn tại chỗ, .
Lâm Uyển Nhi hít một thật sâu, bước lên quát lớn: “Chư vị đừng ồn nữa! Cá thì đủ, ai cũng phần, nhưng theo thứ tự. Mọi chen chúc như vầy, mà bán !”
Nàng dứt lời, đám liền im phăng phắc, vội vàng xếp hàng theo hàng lối ngay ngắn, sợ chậm trễ chẳng mua .
Đại thẩm hôm chen mãi mới lên đầu hàng, giờ đẩy tận cuối, còn cố gắng rướn cổ lên phía . Thấy trống, bà định lén lút chen lên .
Nào ngờ bước lên đụng ngay một bức tường —chính là Tống Ngọc, kẻ cao to lực lưỡng theo cạnh Lâm Uyển Nhi. Hắn trợn tròn mắt, giơ nắm tay to như chày sắt lên, lắc lư ngay mặt đại thẩm.
Nương tử : “Ai đến thì mua .” Muốn chen ngang? Không cửa!
Bà thẩm sợ đến tái mặt, lập tức lùi chỗ cũ.
Hạt Dẻ Nhỏ
Lâm Uyển Nhi thấy một màn , khẽ cong môi . Có Tống Ngọc theo quả là sai chút nào.
Có giúp đỡ, hôm nay nàng bán cá thuận lợi hơn nhiều, đến một canh giờ bán sạch hai giỏ lớn. Vẫn còn nhiều mua , nhưng cũng đành tiếc nuối rời .
Sau khi mua rời hết, đến phần nàng mong đợi nhất—đếm bạc!
Nàng xuống bậc đá ven đường, mở túi tiền , từng đồng từng đồng đếm kỹ— ngờ hôm nay kiếm hơn sáu lượng bạc, thật đúng là niềm vui bất ngờ!
Tay cầm túi bạc nặng trĩu, lòng nàng rộn ràng sung sướng, nụ nở rộ khuôn mặt vốn dịu dàng, giờ càng thêm rạng rỡ.
Tống Ngọc thấy nương tử vui như thế, cũng ngốc nghếch nhoẻn miệng theo.
“Ọc… Ọc…”
Bỗng bụng hai đồng loạt réo vang.
Lâm Uyển Nhi lúc mới nhớ, đến chính ngọ, ăn trưa . Nàng sang hỏi: “Phu quân ăn một bát vằn thắn ?”
Tống Ngọc mắt sáng rực, gật đầu liên tục: “Muốn!”
Hai tìm đến quán vằn thắn nổi tiếng nhất trấn, mỗi ăn một bát đầy đặn, bụng lưng lửng liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Ăn xong, Lâm Uyển Nhi kéo Tống Ngọc tới một hiệu may.
Tối qua khi tìm y phục cho Tống Ngọc , nàng phát hiện y phục đều cũ kỹ, thậm chí bộ còn rách rưới. Vậy nên hôm nay kiếm bạc, nàng nhất định mua cho một bộ mới.
“Nhị vị khách quan cứ tự nhiên xem hàng.” Vừa cửa, nữ chưởng quầy niềm nở đón tiếp.
Lâm Uyển Nhi liếc mắt một vòng, tầng một vải vóc cắt may. Nàng cảm thấy đặt may sẽ mất thời gian nên hỏi: “Ở đây sẵn y phục may sẵn ?”
Chưởng quầy đáp: “Có chứ, đủ loại nam nữ, là hàng mới, mời nhị vị lên lầu hai xem.”
Lên đến tầng hai, đủ loại y phục treo la liệt. Lâm Uyển Nhi kéo Tống Ngọc đến khu nam trang, chọn một bộ tương xứng vóc dáng để thử.
Tống Ngọc lời, mang y phục theo chưởng quầy bình phong.
Chưa đến nửa tuần , xong bước . Lâm Uyển Nhi ngây —quả nhiên vì lụa. Bộ xiêm y mới may, đường kim mũi chỉ tinh xảo, cắt may vặn, khiến càng thêm tuấn tú rắn rỏi.
“Bộ đấy. Chưởng quầy, bao nhiêu bạc?” Nàng hỏi.
Chưởng quầy : “Mắt cô nương tinh thật, bộ là hàng mới, mặc lên hợp như , chỉ ba trăm văn tiền thôi.”
Tuy đắt, nhưng Tống Ngọc mặc đến thế, nàng đắn đo: “Vậy lấy bộ , tính tiền .”
“Dạ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-9.html.]
Lâm Uyển Nhi lấy ba trăm văn trao cho chưởng quầy.
Bỗng Tống Ngọc lên tiếng: “Nương tử mua cho ?”
Chưởng quầy cũng phụ họa: “Cô nương nên sắm thêm một bộ, bên nữ trang nhiều mẫu hợp với trẻ tuổi như cô nương.”
Thật ban đầu nàng chỉ định mua cho Tống Ngọc, nhưng cúi đầu xiêm y , rách vá tả tơi, liền gật đầu đồng ý.
Tống Ngọc chẳng từ lôi một bộ áo váy màu thủy hồng, hì hì đưa nàng: “Nương tử, bộ lắm.”
Lâm Uyển Nhi màu quá sặc sỡ, định từ chối, nàng thích sắc nhã hơn. Tống Ngọc kiên trì, cứ năn nỉ nàng thử.
Đành , nàng đem bộ .
Một lát , nàng bước . Tống Ngọc lập tức sững , mắt rời khỏi nàng, trong ánh ngập tràn ngạc nhiên và say đắm.
Chưởng quầy cũng tiếc lời khen: “Aiyô, thật sự hợp! Màu nổi bật làn da trắng mịn của cô nương. Tiểu tướng công nhà con mắt thật tinh!”
Tống Ngọc gật gù: “Đẹp lắm! Nương tử mặc bộ lắm!”
Lâm Uyển Nhi đến đỏ mặt, cuối cùng đành gật đầu: “Vậy thì lấy bộ .”
Đã mua hai bộ, nàng nghĩ tới mẫu —Tống mẫu. Tuy , nhưng nàng mẫu xưa nay chỉ mặc xiêm y cũ, đồ đơn giản.
Chưởng quầy giới thiệu thêm vài bộ thích hợp với lớn tuổi. Lâm Uyển Nhi chọn một bộ xiêm y màu nhạt, kiểu dáng đoan trang.
Ba bộ xiêm y, vốn dĩ giá bảy trăm văn. Thấy hai mua nhiều, chưởng quầy bớt cho một chút, chỉ lấy sáu trăm năm mươi văn.
Ra khỏi tiệm, trời cũng ngả chiều, hai liền trở về làng.
Về đến nhà
Lâm Uyển Nhi đưa y phục cho Tống mẫu mặc thử. Tống mẫu thích thì thích, nhưng giá giật : “Trời ạ, một bộ tới hai trăm văn bạc ? Sao mà tốn kém con?”
Lâm Uyển Nhi đáp: “Nương, về chúng còn kiếm nhiều bạc hơn nữa. Còn , bao năm nay chỉ mặc đồ cũ, cũng nên sắm bộ mới cho đàng hoàng.”
Nghe , Tống mẫu cảm động lắm, miệng gì thêm, chỉ lẳng lặng xếp xiêm y , nghĩ bụng tết năm nay nhất định mặc cho bà con ngắm.
Hôm mệt cả ngày, Lâm Uyển Nhi rửa mặt sạch sẽ cho và Tống Ngọc, cùng nghỉ.
Không lâu , Tống mẫu dọn cơm lên bàn.
Trong bữa cơm, Lâm Uyển Nhi thấy Tống mẫu thi thoảng đưa tay xoa gáy, nghĩ chắc do mấy hôm nay chỗ kém, đau mỏi cổ.
Nàng liền hỏi: “Nương, nếu xây nhà hết bao nhiêu bạc ạ?”
Tống mẫu tức phụ, nàng mấy hôm nay vất vả bán cá là vì dựng nhà cửa, liền đáp: “Nếu chỉ sửa mái thì vài lượng bạc là đủ. Còn xây nhà mới đàng hoàng, chắc bảy tám chục lượng đó con.”
Lâm Uyển Nhi tính sơ bạc trong tay, mới gom mười lượng, còn cách xa lắm.
nàng nản. Cá trong gian vẫn còn nhiều, chỉ cần kiên trì bán, thì sớm muộn gì cũng tích đủ bạc.
mẫu tử hai bàn bạc, quyết định lấy mười lượng bạc sửa nhà .
Ngôi nhà cũ hiện tại chỉ đất nện với mái rạ, khi mưa gió là dột nát khắp nơi, nguy hiểm. Nếu đập , xây bằng gạch ngói đàng hoàng, thì về bão cũng sợ tốc mái nữa.