Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:41
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba tiểu nha đầu giữ đều tỏ vô cùng phấn khởi, hai lượng bạc mỗi tháng, cho dù nghỉ ngày nào, các nàng cũng cam lòng.

Các nha đầu học việc nhanh, Lâm Uyển Nhi chỉ dạy sơ sơ, các nàng thành thạo.

Cũng may Lâm Uyển Nhi mắt xa trông rộng, kịp thời tuyển thêm . Những ngày đó, quán lẩu Nhất Phẩm luôn trong tình trạng đông nghẹt, khách chờ nối đuôi dài từ sáng đến tối, gần như dẫm nát cả ngưỡng cửa.

Chuyện khiến Lâm Uyển Nhi mừng lo. Tống Ngọc đành tức tốc đến xưởng mộc đặt thêm mười mấy bộ bàn ghế, bố trí lên tầng ba dùng chỗ dự phòng.

Hôm nay, tầng một và tầng hai đều chật kín khách, tất cả trong quán đều bận tối mắt tối mũi.

Lâm Uyển Nhi từ tờ mờ sáng đến quán nấu nước lẩu, mới đầu giờ ngọ mà lượng nước dùng nấu sẵn vơi quá nửa.

Vì thực khách yêu thích món lẩu vô cùng, nàng còn đặc biệt thêm mấy nguyên liệu mới: thịt bò, lòng lợn, gan heo, mực khô, bào ngư, cánh vịt, ruột vịt… đều là từ sáng sớm chợ mua về tẩm ướp kỹ lưỡng, giờ bán gần hết, đành nhờ Tống Ngọc ngoài bổ sung thêm.

“Ê , lẩu bên bàn xong đấy?” – Trên lầu hai, khách mất kiên nhẫn gắt gỏng.

“Dạ đến ngay, đến ngay ạ!” – Điền Ái tất tả chạy bếp lấy nồi nước.

Vương Xuân bê đồ nhúng theo sát, còn Hương Muội thì lo rửa rau cắt thịt trong bếp.

Một vị khách ở tầng một cũng lớn tiếng thúc giục: “Bàn bọn đến , giờ còn thấy mang đồ ?!”

Lâm Uyển Nhi vội vàng bước tới, tay bưng khay đầy, miệng áy náy: “Thật xin quý khách, hôm nay khách quá đông, nếu điều gì sơ sót mong lượng thứ.”

Khách tuy sốt ruột, nhưng thấy nàng năng mềm mỏng, nét mặt đoan trang, cũng chẳng khó thêm.

May ba nha đầu việc nhanh nhẹn, các món ăn đều kịp thời bày biện đầy đủ, hương thơm lẩu ngào ngạt lan tận ngoài phố, khiến đường khỏi nuốt nước bọt.

Hạt Dẻ Nhỏ

bằng hữu giới thiệu nên tìm đến thử món “lẩu truyền kỳ”, thì hương thơm lôi kéo mà bước .

Lâm Uyển Nhi đang bên quầy tính toán, chợt cất tiếng:

“Cô nương Uyển Nhi, hôm nay buôn bán đắt hàng nhỉ, còn chỗ ?”

Nàng ngẩng đầu , thì là Lưu Thanh Vân – vị bộ đầu thường lui tới, bên cạnh là một công tử áo gấm dung mạo tuấn tú, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ tao nhã, khí độ bất phàm.

Lâm Uyển Nhi chỉ thoáng đoán vị công tử bình thường.

Nàng thu ánh mắt, đáp: “Trên lầu ba còn bàn trống, mời hai vị theo .”

Lưu Thanh Vân gật đầu, tư thế “mời” với vị công tử áo gấm.

Lên đến lầu ba, Lâm Uyển Nhi sắp xếp cho hai bàn gần cửa sổ, : “Hai vị chờ chút, lẩu sẽ dọn lên ngay.”

Sau đó xuống lầu dặn Hương Muội mang nóng và dĩa hạt dưa lên.

“Lưu bộ đầu, đây là quán ăn trứ danh ở Thanh Thạch trấn mà ngươi khen mãi đó ?” – Vị công tử áo gấm khẽ nhướng mày, phần khinh bạc.

“Tam điện hạ xin chớ vội chê, đợi lát nữa thưởng thức sẽ rõ.” – Lưu Thanh Vân lễ độ đáp.

Tam điện hạ? Hóa trong hoàng tộc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-88.html.]

Tam hoàng tử Lăng Nghiêm khẽ cong khóe môi: “Ồ, ngươi là khách quen ở đây?”

“Thần từng tới ăn một , quả thật mỹ vị hiếm .” – Lưu Thanh Vân , rót cho Tam hoàng tử chén .

Chẳng bao lâu , Hương Muội bê bếp than lên , tiếp theo là Điền Ái mang nồi nước lẩu uyên ương đặt lên bếp, Vương Xuân sắp các loại thịt rau và nước chấm lên bàn.

Nhìn bàn đồ sống, nồi nước thì chia hai nửa đỏ – trắng, Lăng Nghiêm tỏ phần ngạc nhiên.

Lưu Thanh Vân liền giải thích: “Điện hạ, món ăn khác với thường lệ, tự nhúng đồ sống nồi lẩu cho chín mới dùng.”

Rồi tự tay mẫu một lượt.

Lăng Nghiêm thấy thì thú vị vô cùng. Suốt đời ăn sơn hào hải vị, nhưng kiểu ăn thế thì mới gặp đầu.

Hắn bắt chước theo, nhúng một miếng thịt bò chấm nước sốt nếm thử.

“Điện hạ cảm thấy thế nào?”

“Không tệ. Vị đặc biệt, quả đúng là thứ trẫm từng nếm qua.” – Lăng Nghiêm gật đầu hài lòng.

Hắn hỏi tiếp: “Vừa cô nương Uyển Nhi , là chủ quán ?”

“Vâng, nàng cùng phu quân gây dựng nên cửa hàng .” – Lưu Thanh Vân đáp.

“Ồ, món lẩu cũng do nàng nghĩ ?”

“Nghe .”

Lăng Nghiêm khẽ nheo mắt, cảm thấy hứng thú. Một nữ tử nhỏ bé mà nghĩ cách ăn kỳ lạ thế , quả đơn giản.

Đoạn, uống một ngụm hỏi: “À, Lưu bộ đầu, trẫm đến Thanh Thạch trấn cũng việc lớn, chẳng qua phụ hoàng sắp thọ, các đều bận chuẩn lễ vật, trẫm cũng tìm một món gì thật quý lạ.”

Lưu Thanh Vân đến đây mới hiểu dụng ý chuyến .

Lăng Nghiêm tiếp lời: “Trẫm trong núi Phượng Hoàng gần đây con bạch lộc tuyết trắng, cực kỳ xinh , trăm năm khó gặp, là điềm lành hiếm thấy. Nếu bắt dâng phụ hoàng, ắt sẽ khiến vui lòng, bởi trẫm mới tới đây.”

Lưu Thanh Vân thì thầm gật đầu. Chuyện bạch lộc cũng từng , linh vật cực kỳ linh tính, chẳng dễ gặp, càng khó bắt.

Lăng Nghiêm hỏi: “Bộ đầu, trong tay ngươi ai giỏi săn b.ắ.n ? Chọn vài theo trẫm núi bắt lộc.”

Lưu Thanh Vân ngẫm nghĩ đáp: “Điện hạ, nha môn chuyên săn thú, nhưng ở trấn vài thợ săn nổi danh, từng bắt cả sói dữ lẫn hổ lớn, bắt sơn tặc cũng công lớn, e là thể giúp điện hạ một tay.”

Lăng Nghiêm thì hứng thú: “Không ngờ nơi thôn trấn nhỏ cao nhân như thế.”

Lưu Thanh Vân khẽ mỉm , liền đem tên tuổi và lai lịch sơ lược của vài kể cho Lăng Nghiêm , bao gồm Tống Ngọc, Vương Nhị, Hổ Bưu… những từng cùng núi, quen thuộc đường rừng hiểm trở.

Lăng Nghiêm gật đầu:

“Được, lập tức cho mời. Sớm ngày mai, cùng bổn điện tiến lên Phượng Hoàng sơn, truy tìm bạch lộc.”

 

 

Loading...