Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:40
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe động tĩnh nơi đại sảnh, Tống mẫu vội vã từ phòng bếp chạy , liền thấy mấy hán tử thô kệch quan sai trói , trong lòng khỏi kinh hãi. Hôm nay mới là ngày đầu khai trương, xảy chuyện quan sai bắt thế ?

“Nương đừng sợ, mấy kẻ đều là dư đảng của bọn sơn phỉ, hiện tại Lưu đại nhân dẫn bắt hết , từ nay về chúng sẽ yên .” Lâm Uyển Nhi bước lên đỡ lấy cánh tay Tống mẫu, dịu giọng an ủi.

Nghe là sơn phỉ, Tống mẫu sửng sốt một lát, đưa mắt về phía bàn ăn còn dọn dẹp, nhớ tới việc khi nãy Tống Ngọc vội vã cửa , trong lòng lập tức hiểu rõ.

Thì Tống lang nhi là bẩm báo cho Lưu đại nhân.

Tên đầu lĩnh áp giải hung hăng trừng mắt Tống Ngọc, giọng đầy căm phẫn: “Ngươi nhận phận của bọn là sơn phỉ?”

Trước đó hang ổ của bọn dẹp yên, phần lớn đều bắt, chỉ còn mấy kẻ may mắn trốn thoát. Để che giấu phận, bọn họ vứt bỏ binh khí, đồ như dân bản xứ, vốn tưởng thể phát hiện.

Ngay cả Lưu Thanh Vân cũng tò mò sang Tống Ngọc. Quả thực chỉ dựa vẻ ngoài và cách ăn mặc, chẳng ai dễ nhận đây là phỉ đồ. Vậy mà thể nhận diện , quả thực đơn giản.

Tống Ngọc khẽ , giơ tay chỉ bàn tay của tên đầu lĩnh: “Tại hạ khi quan sát, phát hiện tay các ngươi đều chằng chịt vết thương, lòng bàn tay lớp chai dày. Loại chai giống ruộng mà giống như kẻ thường ngày cầm đao kiếm tạo thành, cho nên tại hạ mới sinh nghi.”

Hơn nữa, khi giao đấu với sơn phỉ núi làng Hoàng Loan, chú ý đến chi tiết đó – hầu như tay phỉ đồ nào cũng sẹo cùng vết chai.

Tên đầu lĩnh xong, c.ắ.n răng, cuối cùng lời nào.

Lưu Thanh Vân Tống Ngọc đầy khâm phục: “Tống quả là thông tuệ, hai bắt sơn phỉ đều công lao của ngươi. Khi hồi về nha môn, nhất định sẽ bẩm báo với huyện lão gia, bắt sơn phỉ, nhất định thưởng!”

Tống Ngọc chỉ khẽ , tranh công: “Tại hạ chỉ đưa tin cho đại nhân, dám nhận công lao gì.”

Nói xong, Lưu Thanh Vân liền dẫn theo bộ khoái, áp giải đám sơn phỉ rời .

May mắn là trong tiệm xảy va chạm đập phá gì, đồ đạc vẫn nguyên vẹn.

Tống mẫu nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế, thu nồi lẩu còn dở dang.

Lâm Uyển Nhi tới, mắt ánh lên cảm kích: “Phu quân, may nhận đám là sơn phỉ, nếu để chúng trộn trong trấn thì hậu hoạ khôn lường.”

Nàng cảm thấy từ khi Tống Ngọc tỉnh , hình như thông minh hơn nhiều.

Tống Ngọc xoa đầu nàng, dịu dàng : “Tất cả là nhờ nương tử gan bình tĩnh, mới thể phối hợp bắt bọn chúng.”

Lâm Uyển Nhi tủm tỉm, đối diện với ánh mắt nồng nàn , tim nàng khẽ run. Trước nàng phát hiện, mắt cuốn hút đến ?

Chuyện sơn phỉ bắt ảnh hưởng mấy tới việc buôn bán. Buổi chiều, khách khứa tiếp tục kéo tới nườm nượp.

Lâm Uyển Nhi chẳng ngờ ngày đầu khai trương náo nhiệt như thế, cả ngày gần như lúc ngơi tay.

May mà Tống Ngọc khi bận rộn ở hậu viện cũng quầy giúp nàng tiếp khách.

Lúc đông nhất, trong tiệm tới sáu bảy bàn đều khách. Khi thanh toán, ai nấy cũng đều hài lòng tấm tắc khen ngợi, khiến trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, khách cuối cùng cũng rời , ba mới thể xuống nghỉ ngơi.

Chạy chạy cả ngày, chân tay nàng ê ẩm rã rời, trong lòng thầm nghĩ: Phải sớm tuyển thêm giúp việc mới , nếu những lúc đông khách thế , ba quả thực quá tải.

Nghỉ ngơi chốc lát, nàng mở sổ sách tính toán, khỏi ngẩn : hôm nay thu về tới hai mươi ba lượng bạc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-87.html.]

Tưởng như mơ—ai ngờ mới một ngày đầu thu bạc nhiều như . Nếu duy trì mỗi ngày như thế, đầy một tháng là thể vốn .

Tống mẫu và Tống Ngọc nàng xong đều kinh ngạc thôi. Ban đầu cứ nghĩ ngày kiếm vài lượng lắm , ngờ nhiều đến !

Hai mươi mấy lượng, đối với nông hộ bình thường mà , khi là thành quả của cả một năm canh tác. Đây quả là điềm lành cho sự khởi đầu.

Tống mẫu phấn chấn hẳn, nỗi mệt nhọc trong cũng bay biến, sắc mặt rạng rỡ như ánh nắng chiều.

“Nương, phu quân, thấy trong bếp còn ít lẩu dùng hết, là tối nay chúng ăn luôn ở quán .” Lâm Uyển Nhi mỉm đề nghị.

Cả hai chút do dự đồng ý. Ngửi mùi thơm suốt một ngày, ai mà chẳng thèm?

Buổi tối, ba quây quần quanh chiếc bàn nhỏ, ăn , bao nhiêu mệt mỏi tan biến theo làn nóng bốc lên từ nồi lẩu nghi ngút.

Trở về Tống gia thì trời tối mịt.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống mẫu xuống bếp đun sẵn một nồi nước nóng, Lâm Uyển Nhi thoải mái ngâm , tắm rửa xong thấy khoan khoái dễ chịu.

Vừa về phòng, Tống Ngọc đỡ nàng lên giường, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp chân.

“Nương tử, hôm nay mệt lắm đúng ?”

Lâm Uyển Nhi lau tóc gật đầu: “Phu quân, thấy quán lẩu đông khách thế , là mấy hôm nữa treo bảng tuyển .”

Tống Ngọc gật đầu đồng ý: “Vậy cũng , thêm giúp, nàng cũng đỡ vất vả.”

Lâm Uyển Nhi nghĩ đến việc còn bảng tuyển dụng, liền xuống giường , nhưng Tống Ngọc nhẹ nhàng ấn nàng xuống: “Nàng mệt cả ngày , việc đó gấp. Nghe lời , ngủ .”

Lời tuy là lệnh, nhưng ngữ điệu mềm mỏng khiến cảm thấy ấm áp. Lâm Uyển Nhi ngoan ngoãn xuống, để mặc tiếp tục xoa bóp đôi chân nhức mỏi của , dần dần chìm giấc ngủ say.

Tống Ngọc cẩn thận đắp chăn cho nàng, đó mới ngoài rửa mặt.

Mấy ngày , cửa Nhất Phẩm Hỏa Lẩu treo bảng tuyển : cần ba tiểu nhị, tháng lương hai lượng bạc.

Tuy nhiều tới , nhưng đến ứng tuyển chẳng bao nhiêu.

Lâm Uyển Nhi nghĩ mãi, cảm thấy thể là tháng lương một lượng bạc đủ hấp dẫn, liền sửa bảng: hai lượng bạc một tháng.

Quả nhiên, hôm ít tìm đến xin việc.

Nàng chọn lọc kỹ càng, cuối cùng giữ ba thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi, đều là nữ tử nhà nông, còn đành từ chối khéo.

“Các hãy giới thiệu sơ qua bản một chút.” Lâm Uyển Nhi dịu giọng hỏi.

Một cô nương đáp: “Tiểu nữ gọi là Điền ái.”

Người thứ hai: “Tiểu nữ là Vương Xuân.”

Người cuối cùng: “Tên tiểu nữ là Hương Muội.”

Ba tuổi còn nhỏ, trong mắt nàng đều là hài tử. Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng căn dặn: “Từ nay các trong quán, cần nhớ vài điều. Mỗi tháng nghỉ ba ngày, nhưng sắp xếp lệch để tiệm thiếu . Lương tháng phát cuối tháng, bao ăn nhưng bao ở.”

 

Loading...