Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:39
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa theo đúng cách Tống Ngọc chỉ dạy, Vương Nhị bỏ một lát thịt nồi lẩu đang sôi sùng sục, chờ chín vớt , chấm đĩa nước chấm gắp sang bát của tức phụ nhà – Tôn Nhu.

Tôn Nhu nhẹ nhàng đưa miếng thịt miệng, vị cay , nồng cũng chẳng gắt, trôi cổ họng một cách nhẹ nhàng, khiến nàng ngạc nhiên thích thú.

“Thế nào tức phụ, hợp khẩu vị chứ?”

Tôn Nhu gật đầu liên hồi: “Ừm ừm, ngon lắm, ngon lắm!”

Thấy đôi phu thê nọ ăn uống thích thú, Hổ Bưu cũng bắt chước, gắp một lát thịt vịt cho nồi.

Lưu Thanh Thanh bên cạnh cũng kìm , gắp một lát cá bỏ nước sôi, thấp thỏm chờ đợi.

Thịt chín, cả hai đưa miệng liền trợn tròn mắt, thần sắc đầy phấn khích, vị cay nồng lan tỏa đầu lưỡi, quả thật quá ngon!

“Trời ơi, đầu tiên ăn thứ ! Uyển Nhi tỷ, tỷ đúng là lợi hại quá đỗi!” Lưu Thanh Thanh ăn xuýt xoa khen ngợi.

Lâm Uyển Nhi thấy ăn ngon miệng, trong lòng cực kỳ vui vẻ, hào sảng :

“Thích thì cứ ăn, hôm nay chuẩn dư dả, ăn bao nhiêu cứ việc gọi.”

“Đa tạ Uyển Nhi tỷ!”

Bốn ăn đến khi no căng bụng mới rời , trách họ tham ăn, mà thật sự món lẩu quá hấp dẫn.

Chẳng mấy chốc, khách nhân đầu tiên trong ngày bước tiệm. Là một thiếu nữ trẻ tuổi, vô tình ngang qua thấy biển hiệu “Nhất Phẩm Hỏa Lô” treo ngoài cửa tiệm, cảm thấy lạ mắt bèn tò mò ghé .

Lâm Uyển Nhi vội đón, mỉm niềm nở:

“Mời cô nương an tọa, hôm nay là ngày đầu tiệm khai trương, ưu đãi đặc biệt.”

Thiếu nữ đáp lễ, mỉm hỏi:

“‘Nhất Phẩm Hỏa Lô’? Đây là cửa hàng gì ?”

“Là tiệm chuyên bán món lẩu – hỏa lô,” Lâm Uyển Nhi kiên nhẫn giải thích.

“Lẩu?” Thiếu nữ vẫn còn hiểu.

Uyển Nhi đành cặn kẽ giảng giải thêm nữa, đến khi nàng tỏ vẻ hiểu, liền gọi một phần “lẩu thanh đạm”.

Lâm Uyển Nhi gật đầu, phòng bếp chuẩn nồi nước lẩu cùng sáu món ăn kèm cho một : thịt gà, thịt vịt, thịt cá, thịt heo, thịt dê, và một đĩa rau gồm rau xanh, khoai tây, nấm cùng dưa chuột.

Một phần như giá một lượng bạc, bởi thịt chiếm đa , nguyên liệu tươi ngon.

Trong bếp, Tống mẫu – bà bà của nàng – bận rộn rửa rau, thái thịt, phụ giúp chẳng ngơi tay.

Tống Ngọc cũng nhàn rỗi, từ sáng lo g.i.ế.c gà vịt cá, chẻ củi, đốt bếp, thêm than.

Lâm Uyển Nhi cảm kích hai yêu:

“Nương, phu quân, khổ cho hai .”

Tống Ngọc lúc đang cá, đưa tay áo lau mồ hôi, sang mỉm ôn nhu:

“Nói gì , phu thê là một nhà, lời khách sáo.”

Tống mẫu cũng :

“Không khổ, nương vốn quen việc bếp núc, giờ giúp con kiếm bạc, nương vui lòng lắm.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lời khiến lòng Uyển Nhi mềm , gia đình hậu thuẫn, nàng càng động lực cố gắng.

Sau khi lẩu bưng lên, nàng tận nơi chỉ dạy cách ăn cho thiếu nữ nọ. Sau khi nếm thử, đối phương khen lấy khen để, vị ngon kỳ lạ, từng thưởng thức bao giờ.

Khi tính tiền, thiếu nữ thanh toán một lượng bạc, giảm mười văn theo chương trình khai trương. Nàng rạng rỡ:

“Ăn càng nhiều giảm càng nhiều ?”

Uyển Nhi gật đầu:

thế. Chương trình kéo dài bảy ngày, cô nương thể mời hữu đến thưởng thức.”

“Vậy thì quá!” Nói nàng vui vẻ rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-86.html.]

Ngay đó, thêm một nhóm khách bước , đều là cái tên lạ mắt “Nhất Phẩm Hỏa Lô” hấp dẫn.

Ban đầu tiệm mới khai trương liền toan , nhưng ngửi thấy mùi hương lẩu thơm nức từ một bàn gần đó liền rời bước .

Họ thử gọi một phần ăn một , ăn xong kêu thêm rau thịt, tổng chi tiêu hết ba lượng bạc, giảm ba mươi văn, chỉ còn hơn hai lượng bạc, tuy giá cao nhưng ai nấy đều thấy xứng đáng.

Ngay nhóm khách , một đám hán tử cao lớn bước , khí thế hùng hổ, ánh mắt hề giống tới ăn mà như kẻ đến gây chuyện.

Lâm Uyển Nhi chắp tay tiếp đón cẩn thận:

“Chư vị khách quan là đến ăn lẩu ?”

Tên cầm đầu quét mắt quanh, hỏi ngược :

“Ngươi là chưởng quỹ của tiệm ?”

Lâm Uyển Nhi gật đầu, trong lòng thoáng cảnh giác. Lẽ nào ngày đầu khai trương đến quấy phá?

Nàng thầm nghĩ xưa nay đắc tội ai, lẽ nào do trong trấn ganh ghét nên phái tới gây chuyện?

Tống Ngọc thấy âm thanh lạ lẫm liền lập tức chạy , chắn nương tử.

Tên đại hán gằn:

“Chớ hiểu lầm, bọn ở Tây Nhai quán lẩu ngon lắm nên đến thử xem .”

Tống Ngọc ánh mắt lạnh lẽo:

“Nếu đến ăn, mời .”

Tên hô:

“Gọi hết các món ngon nhất trong tiệm đây!”

Nói kéo cả bọn chọn một chiếc bàn xuống.

Một gã trong đám nghi hoặc hỏi:

“Lão đại, cái quán kỳ quặc thế , liệu ngon ?”

Hắn tên đầu đảng trừng mắt, liền câm miệng.

Một lúc , nồi lẩu mang lên, Tống Ngọc chỉ cách ăn, nhưng tên đại hán xua tay:

“Biết , ngươi lui .”

Tống Ngọc âm thầm quan sát một lượt, trở phòng bếp. Gặp Lâm Uyển Nhi đang bưng rau , kéo nàng một góc, thì thầm vài câu.

Uyển Nhi giật nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, gật đầu, lấy một bình rượu bước .

Tống Ngọc thì nhanh cửa , rảo bước về phía Đông Nhai.

Uyển Nhi mang rượu tới, mỉm:

“Đây là rượu tặng nhân dịp khai trương, mời các vị khách quan thưởng thức.”

Đám hán tử thấy rượu, liền hào hứng, rót đầy chén uống liền.

Ban đầu bọn họ còn tỏ vẻ chê thịt mỏng, nhưng khi ăn thì ai nấy đều trầm trồ khen ngợi, càng ăn càng thấy ngon.

Chẳng bao lâu , khi cả đám đang ăn uống say sưa, cửa tiệm đột ngột đẩy tung, mấy vị bổ khoái dẫn đầu bởi Lưu Thanh Vân xông .

Nhân lúc bọn chúng còn đang ngà ngà men say, bổ khoái lập tức bao vây. Tên nào cũng đè xuống, lưỡi đao kề cổ.

Lưu Thanh Vân sang Tống Ngọc chạy tới, chắp tay:

“Tống , nhờ kịp thời báo tin, bọn mới bắt gọn lũ dư đảng sơn phỉ .”

Tên đại hán liền trừng mắt Tống Ngọc, ánh mắt hung ác như thể ăn tươi nuốt sống:

“Thì là ngươi mật báo!”

 

Loading...