Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:38
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe đến đây, Hồng đại phu bèn mở lời: “Một trăm lượng bạc, mua phương t.h.u.ố.c tổ truyền của nương tử, thế nào?”

Khóe môi Lâm Uyển Nhi khẽ giật, trong bụng thầm mắng: Cái mà gọi là giá cao ư?

“Ngươi bán, năm trăm lượng!”

Hạt Dẻ Nhỏ

Thấy nàng vẫn dửng dưng, Hồng đại phu c.ắ.n răng nâng giá. dâng lên đến năm trăm lượng, Lâm Uyển Nhi vẫn hề d.a.o động.

Hồng đại phu chau mày, năm trăm lượng bạc, bộ gia sản của lão, chẳng lẽ vẫn thể mua nổi một phương thuốc?

Bên cạnh, Tống Ngọc đang nhẹ tay vuốt lông lừa, ánh mắt lặng lẽ chằm chằm Hồng đại phu, chẳng bỏ sót chút biểu cảm nào khuôn mặt đối phương. Nhìn dáng vẻ Hồng đại phu mong mỏi, Tống Ngọc khẽ cong khóe môi, tiểu nương tử nhà , trong gian cây nước, thứ gì chẳng quý hơn vàng, gì dễ để kẻ khác mơ tưởng?

Lâm Uyển Nhi cũng lấy nghi hoặc. Hồng đại phu nhất định “thần dược” của nàng là vì lý do gì?

đoán dụng ý, nhưng nàng cũng do dự, dứt khoát đáp: “Không bán!”

Song, Hồng đại phu chẳng hề nản chí, trái còn cất giọng : “Nếu nương tử bán, cứ tùy tiện giá, chỉ cần lão phu thể gom góp , đều nguyện ý.”

Câu khiến Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc đều khỏi ngạc nhiên. Lão đầu … chẳng điên chứ?

Hồng đại phu nào điên. Hắn tỉnh táo.

Hôm đó tại phủ họ Cố, khi bắt mạch thứ hai cho Cố thiếu phu nhân, phát hiện mạch tượng rõ ràng định hơn nhiều. Mà nguyên do chẳng do kê dược, mà chính là chén “thần d.ư.ợ.c tổ truyền” mà Lâm Uyển Nhi cho nàng uống.

Hắn đại phu bao năm, từng gặp qua thứ t.h.u.ố.c nào thần kỳ như thế. Nếu thể nắm phương t.h.u.ố.c trong tay, kể danh vọng vang xa khắp thiên hạ, thậm chí còn thể tiến Thái y viện.

, tuyệt bỏ cuộc.

Hắn chăm chú Lâm Uyển Nhi, chờ đợi nàng mở miệng giá. Nào ngờ, nàng thong thả buông một câu:

“Đã gọi là thần dược, ngài hẳn cũng hiểu, thần d.ư.ợ.c thì vô giá!”

Vô… giá?!

Hồng đại phu sững , lời định nghẹn trong cổ họng, sắc mặt chút âm trầm, cam lòng.

Song Lâm Uyển Nhi bước lên xe lừa, Tống Ngọc cũng chẳng thèm để tâm đến nét mặt của lão, chỉ nhẹ nhàng giục xe lăn bánh rời khỏi trấn nhỏ.

 

Về đến Tống gia, Tống mẫu sớm chuẩn sẵn một bàn cơm nóng hổi.

Dùng bữa xong, Lâm Uyển Nhi liền trải giấy bút, lập kế hoạch chi tiết cho ngày khai trương, từ bước chuẩn đến từng công đoạn tiếp khách.

Mãi đến đêm khuya, Tống Ngọc lo nàng cảm lạnh, mới nhẹ giọng giục nàng thu bút nghỉ.

 

Tháng Đông, lá cây cửa rụng đầy mặt đất, cành cây trơ trọi chỉ còn vài chú sẻ rét run trú chân.

Gió lạnh lùa qua, khí càng thêm giá buốt.

Thế nhưng đúng mùng Một tháng Đông, cửa hàng “Nhất Phẩm Hỏa Lô” của Lâm Uyển Nhi chính thức khai trương, rộn ràng khai lửa giữa trời đông giá lạnh.

Sáng sớm, ba nhà họ Tống xe lừa đến trấn .

Vào đến cửa tiệm, mỗi một tay bắt đầu bận rộn.

Lâm Uyển Nhi lặng lẽ mở cửa gian, lấy một xe đầy rau củ tươi xanh, thịt gà, vịt, heo, dê, cá tươi… đủ loại nguyên liệu cho nồi lẩu.

Gà vịt cá đều do Tống Ngọc tự tay g.i.ế.c mổ, riêng heo và dê hình quá lớn, vì nhà bếp chật hẹp, đành đưa đến chợ thuê đồ tể hộ. Xong xuôi, thịt mang trở cửa tiệm.

Tống mẫu thì lo rửa rau, xắt thịt, bày biện các món đĩa.

Còn Lâm Uyển Nhi thì tất bật điều chế nước lẩu, từ ngũ vị hương, ớt, xương hầm, đến các loại gia vị đặc chế đều chuẩn đầy đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-85.html.]

Công việc phân công rạch ròi nên ai nấy đều việc ngơi tay.

Giữa lúc đang bận rộn, cánh cửa tiệm đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ.

Lâm Uyển Nhi lau sạch tay mở cửa, trong bụng đoán là ai đến sớm như thế.

Cửa mở, liền thấy bốn đó, là Vương Nhị, Tôn Nhu, Hổ Bưu và Lưu Thanh Thanh.

“Sao đến sớm ?” Nàng kinh ngạc. Việc khai trương vốn quyết định vội, nàng còn kịp báo tin cho họ.

Vương Nhị hì hì: “Tiểu tẩu tử , hôm qua mới cửa tiệm hôm nay mở cửa, nên bốn bọn dậy sớm đến chúc mừng đây.”

Dứt lời, liếc Tôn Nhu một cái. Tôn Nhu lập tức đưa một chiếc trấn tiền bằng đồng, : “Tẩu tử, chúc cửa hàng khai trương hồng phát, tài nguyên cuồn cuộn như nước.”

Lâm Uyển Nhi mỉm đón lấy, cảm động : “Cảm tạ phu thê hai , thật là lòng.”

Lưu Thanh Thanh cũng quên đưa một phần lễ mọn, : “Tẩu tử, đây là chút tâm ý của với Hổ Bưu, mong cửa hàng của tỷ sinh ý phát đạt, phúc lộc dồi dào.”

Đứng bên cạnh nàng, Hổ Bưu mặt đỏ lên, nhưng phản bác gì, cứ im lặng để nàng .

Lâm Uyển Nhi thầm, ánh mắt lặng lẽ quét qua hai một lượt, mời: “Được , đa tạ các vị, mau trong , hôm nay là nồi lẩu đầu tiên, để nếm thử xem hợp vị !”

Vương Nhị từ lâu Tống Ngọc khoe khoang tay nghề nương tử nấu lẩu ngon cỡ nào, hôm nay rốt cuộc cũng nếm thử, liền xoa tay bước chút khách khí.

Hổ Bưu và Lưu Thanh Thanh cũng bước theo .

Lâm Uyển Nhi mời họ gần cửa sổ, mang lò nhỏ đốt than để sưởi ấm.

Sau đó mới bê nồi lẩu bốn ngăn, gồm nước xương, nước nấm, nước cà chua và nước cay.

Nồi lẩu đặt lên bếp, bốn đều tò mò thôi.

“Cái nồi gì kỳ lạ thế? Chia thành bốn ngăn thế ?” Vương Nhị mở to hai mắt ngạc nhiên.

Tôn Nhu cũng tò mò quanh quán, tán thưởng dứt. So với quán rượu truyền thống, nơi bài trí tươi mới, bày nhiều cây xanh, cũng thấy khoan khoái dễ chịu.

“Uyển Nhi tỷ thật tài giỏi.”

“Đây là hỏa lô ? Mùi thật thơm!” Lưu Thanh Thanh vốn chỉ ca ca nàng, Lưu Thanh Vân – nổi tiếng kén ăn – khen một . Nay ngửi thấy hương thơm, nàng cũng nao nao ăn.

Hổ Bưu tuy luôn điềm tĩnh, song lúc cũng khỏi nồi lẩu bốn vị hấp dẫn ánh .

Nước dùng sôi lên, tỏa khói nghi ngút.

Ngay đó, Tống Ngọc và Lâm Uyển Nhi bê hơn mười đĩa thịt và rau sơ chế.

“Ủa? Toàn đồ sống ?” Vương Nhị ngạc nhiên miếng thịt sống mỏng tang và rau tươi xếp gọn gàng đĩa.

Ba còn cũng thoáng sửng sốt.

Lâm Uyển Nhi bật , giải thích: “Hỏa lô vốn dĩ tự tay bỏ nguyên liệu nồi mà nấu chín mới ăn .”

Nàng dứt lời, Tống Ngọc liền gắp một lát thịt bỏ ngăn nước cay, đợi chín liền gắp đặt bát của Vương Nhị.

“Đây, thử .”

Dưới ánh của , Vương Nhị đưa miếng thịt lên miệng.

“phu quân, ngon ?” Tôn Nhu sốt ruột hỏi.

Vương Nhị nhai trố mắt, lát mắt sáng như , gật đầu liên tục: “Ngon! Cay mà thơm, mềm mà đậm đà! Nương tử, nàng cũng mau ăn thử xem!”

 

 

Loading...