Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:36
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa tháng , cửa hàng của Lâm Uyển Nhi rốt cuộc cũng tất việc tu sửa.
Sáng sớm hôm , nàng cùng phu quân là Tống Ngọc sớm rời nhà, đến trấn , cửa tiệm của , bên trong trang hoàng mới mẻ, trong lòng tràn đầy kích động và thỏa mãn.
Quả sai câu: “Hữu tiền năng sử quỷ thôi công”, nhóm thợ mộc vì sớm nhận thêm việc, dốc sức thành cửa tiệm còn hơn cả mong đợi của nàng.
Ngoài , những bàn ghế và nồi niêu mà nàng đặt riêng ở tiệm mộc và lò rèn cũng đều đưa tới, từng kiện từng món lượt chuyển cửa tiệm.
Thấy sự đúng như ý , Lâm Uyển Nhi liền sảng khoái trả công, còn thưởng thêm mười lượng bạc.
Chưởng quầy của tiệm mộc nhận bạc, hớn hở rời cùng vài tên đồ .
Hạt Dẻ Nhỏ
Sau đó, theo sự sắp xếp của nàng, Tống Ngọc bắt đầu bài trí bàn ghế, còn hai phu thê thì cùng quét dọn, lau rửa sạch sẽ từng món trong tiệm.
Hai bận rộn cả buổi sáng, mồ hôi tuôn ướt lưng áo, mãi mới dọn dẹp đấy.
Tống Ngọc đưa tay lau mồ hôi trán, dịu dàng hỏi:
“Nương tử, nàng đói ?”
Lâm Uyển Nhi gật đầu. Quả thực từ sáng sớm ăn gì, vận động suốt mấy canh giờ, lúc mệt, đói, khát.
“Vậy nàng nghỉ ngơi chút, mua chút gì đó về cho nàng lót .”
“Ừ, .”
Tống Ngọc rời , Lâm Uyển Nhi xuống chiếc ghế trong tiệm, một một ngắm nghía nơi —cửa hàng của chính .
Tầng một và tầng hai đều chuẩn đấy. Vì rõ lượng khách , tầng ba tạm thời bài trí, chỉ đặt vài vật dụng linh tinh.
Gian bếp lầu một cũng mở rộng theo ý nàng, ba bếp lò, mặt lò to bản, tiện cho việc sắp xếp đồ nấu.
Mọi sự đều chu tất, chỉ còn thiếu một thứ quan trọng nhất—biển hiệu.
Xưa , biển hiệu thường chỉ là một lá cờ nhỏ treo cửa, vài chữ mời gọi khách nhân. nếu nổi bật giữa bao hàng quán, nhất định nghĩ cái tên mới lạ, dễ nhớ dễ .
Nàng còn đang cân nhắc thì Tống Ngọc trở , tay xách theo một hộp cơm.
Mở là hai bát cơm trắng cùng vài món thức ăn tinh tế.
Lâm Uyển Nhi thấy bụng réo ùng ục:
“Thơm quá!”
Tống Ngọc mỉm , đưa đôi đũa cho nàng:
“Nương tử mau ăn .”
Lâm Uyển Nhi khách sáo, cầm lấy bát cơm, ăn cảm thấy cả lẫn tâm đều hồi sức. Lao động xong ăn, quả thật cơm cũng thêm phần ngon miệng.
Ăn xong, nàng nghĩ xong tên tiệm và câu khẩu hiệu sẽ lên biển hiệu.
Chiều hôm , hai dong duổi khắp trấn, tìm thợ đặt một tấm biển lớn cùng một lá cờ hiệu nhỏ, đến tận chiều muộn mới về tới Tống gia.
Bữa cơm tối, Lâm Uyển Nhi nhắc tới chuyện than củi với Tống mẫu.
Muốn mở tiệm lẩu, thì tất nhiên cần lượng lớn than. Than trong nhà dùng loại than gỗ, cháy lâu mà khói ít, nhưng nếu thể dùng loại than khói thì càng , bởi trong gian kín như quán ăn, nếu khói quá nhiều, chẳng những ảnh hưởng đến khẩu vị mà còn dễ gây ngạt.
May là tiệm nhiều cửa sổ, dù hệ thống hút khói hiện đại, cũng đủ thông khí.
Tống mẫu gật đầu, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-83.html.]
“Than gỗ nhà dùng là loại rẻ nhất, ba văn tiền một cân, nhà thường dân đều dùng . Than khói thì đắt hơn nhiều, tới mười văn một cân, thường chỉ nhà giàu mới dùng.”
Lâm Uyển Nhi xong, liền quả quyết:
“Vậy thì dùng than khói.”
Tuy tốn kém, nhưng buôn bán phát đạt, tiên để khách nhân thấy thoải mái, ăn ngon miệng, mới thể trở .
Khai trương là chuyện đại sự, nên bữa cơm, ba cùng bàn bạc một phen, đến khuya mới về phòng nghỉ.
Hôm , hai phu thê tới trấn sớm, mua mấy trăm cân than khói chuyển tiệm.
Sau đó, hai đến chợ mua nhiều dầu cải, gia vị, đồ nêm… chuẩn nấu thử nước dùng lẩu.
Bếp trong tiệm dọn dẹp xong, Lâm Uyển Nhi bắt đầu trổ tài.
Tống Ngọc bên chụm lửa, còn nàng thì bắt đầu nhóm bếp, rửa nồi, đổ dầu , cho hành, gừng, tỏi phi cho thơm, đó vớt , tiếp tục cho quế chi, đinh hương, lá nguyệt quế, tiêu hạt, tới tương ớt, ớt khô chần sơ, bột ớt, cuối cùng rưới thêm chút rượu trắng mạnh, đảo đều đến khi nổi hồng dầu thì thành.
Dù nguyên liệu thời xưa đủ đầy như hiện đại, nhưng chỉ cần khéo tay, vẫn thể tạo nên hương vị riêng.
Quá trình nấu gian nan, khói cay khiến cả hai đều chảy nước mắt, nhưng khi dầu nguội, hương thơm dậy lên nức mũi, khiến ăn ngay lập tức.
Nước lẩu xong, hai quyết định nấu thử luôn một nồi lẩu buổi trưa để thử hương vị.
Lâm Uyển Nhi từ gian lấy rau tươi, bắt một con cá, lấy thêm một con gà mái già.
Tống Ngọc lo phần g.i.ế.c cá g.i.ế.c gà, còn nàng thì rửa và cắt rau.
Nàng đặt một nồi nước lên bếp, bắt đầu hầm xương gà nấu nước lèo.
Nửa canh giờ , nước hầm gà trong vắt ngọt thơm, rau thịt cũng chuẩn xong xuôi.
Lâm Uyển Nhi đem chiếc nồi lẩu đặc chế chia đôi: một bên chỉ cho nước gà, bên còn thêm hồng dầu cay nồng.
Sau đó, dùng xẻng nhỏ xúc than đỏ trong bếp lò, chuyển sang lò nhỏ hình tròn đặt giữa bàn ăn. Lò nhỏ vặn khớp với cái lỗ tròn chừa sẵn giữa bàn gỗ.
Bên là lửa, bên đặt nồi. Hỏa lực đủ lớn, nước trong nồi sôi sùng sục, mùi thơm bay tứ phía.
Lâm Uyển Nhi bày tất cả rau thịt , chuẩn thêm hai bát nước chấm, thứ đều xong xuôi.
Hai xuống, nồi lẩu nghi ngút khói giữa bàn, nước miếng như rơi .
“Thơm quá! Phu quân, ăn thôi!”
“Ừ, nương tử, để gắp cá cho nàng .”
Ngay lúc hai chuẩn động đũa, cửa tiệm vang lên tiếng bước chân.
Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu , kinh ngạc thốt lên:
“Ơ, chẳng là đầu lĩnh họ Lưu đó ?”
Tống Ngọc , quả nhiên thấy Lưu Thanh Vân – đầu lĩnh tuần bộ trong trấn, đang mỉm hai .
Lưu Thanh Vân vốn theo lệ tuần phố, thấy tiệm mới mở, bày biện khác lạ, mùi thơm nức mũi nên ghé xem thử. Ai ngờ bước thấy hai phu thê đang giữa tiệm ăn lẩu.
Trước nơi vốn là cửa tiệm bỏ hoang, mới thuê sửa sang . Hóa thuê chính là phu thê Tống Ngọc.
“Lưu đầu lĩnh, thật trùng hợp. Huynh ăn ? Hay là cùng tụi , thử món mới gọi là lẩu nhé.” Lâm Uyển Nhi tươi mời.
“Lẩu?” – Lưu Thanh Vân bước tới, ngó nồi nước lẩu đang bốc khói nghi ngút. Mắt trợn tròn: “Đây là lẩu? Trời ạ, thơm quá!”