Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:35
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , trời tờ mờ sáng, Lâm Uyển Nhi mang theo ngân lượng lên trấn. Vừa tới cửa tiệm, thấy bà lão họ Tiêu – tức Tiêu đại nương – đợi sẵn, tay cầm khế ước đóng dấu.

“Ôi chao, tân phu thê hai cuối cùng cũng tới ! Đây, khế ước dấu nha môn, trắng đen rõ ràng, một năm tám mươi lượng, sai .”

Lâm Uyển Nhi nhận lấy, xem kỹ một lượt, rút trong bọc tám mươi lượng bạc, trao tận tay bà .

“Phiền đại nương , đây là bạc thuê một năm.”

Tiêu đại nương vui như mở cờ trong bụng, vội nhận bạc trao chìa khóa: “Thế thì cửa hàng giao cho các ngươi, phiền nữa!”

Sau khi tiễn bước bà , Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc bắt đầu bận rộn tính toán bài trí cửa tiệm.

Tống Ngọc quanh một vòng, tò mò hỏi: “Nương tử bán gì trong tiệm ?”

Nàng giữa gian nhà trống rộng, ánh mắt sáng rỡ: “Mở quán lẩu.”

“Lẩu?” Tống Ngọc sửng sốt, lập tức nhớ tới đầu nàng nấu cho y ăn món mùa đông năm ngoái – cay nóng đậm đà, ăn xong cả như bừng lửa. Lúc gật đầu ngay: “Được, cái .”

Nàng gian, đầy đủ nguyên liệu: nấm, rau củ, thịt cá tươi ngon – lo thiếu hàng, cũng chẳng lo hư hỏng. Hơn nữa, bà bà và phu quân đều bí mật , thể hỗ trợ thoải mái.

Tiếp đó, hai thẳng đến xưởng mộc lớn nhất trấn. Lâm Uyển Nhi trình bày chi tiết kiểu dáng và bài trí nội thất: bàn ghế thấp tầm, giữa bàn chừa sẵn lỗ tròn đặt nồi, phong cách đơn giản sạch sẽ. Ban đầu, chưởng quầy còn cảm thấy yêu cầu quá lạ đời, nhưng khi nàng bảo “ đúng sẽ thưởng thêm bạc,” thì lập tức sáng mắt, cam đoan ngày mai cho khởi công.

Sau đó, nàng đặt thêm bàn ghế hàng loạt, đặc biệt dặn từng chiếc bàn đều khoét lỗ tròn giữa mặt bàn – khiến ông chủ càng thêm khó hiểu nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.

Ra khỏi xưởng mộc, hai tới lò rèn. Nóng hầm hập, Tống Ngọc lập tức giơ tay che mặt nàng, chắn nàng. Lão thợ rèn đôi phu thê trẻ ăn ý, bước hỏi: “Khách quan cần d.a.o nồi các vật dụng khác?”

Lâm Uyển Nhi chần chừ, đưa bản vẽ nồi lẩu kiểu “hai ngăn” và “bốn ngăn”, mô phỏng từ hiện đại. Thợ rèn xem xong cau mày: “Chưa từng loại … nhưng thể thử.”

Nàng tươi: “Không , thử một cái , thì đổi cách khác.”

Tiếp đó, họ ghé nhiều tiệm khác mua sắm nguyên liệu cần thiết. Từ muôi lẩu, bếp nhỏ, bát đũa… chẳng mấy chốc ba trăm lượng bạc mang theo gần cạn sạch.

Lâm Uyển Nhi thở dài: “Mở tiệm đúng là chuyện chẳng dễ dàng… nghĩ tới lúc khai trương kiếm bạc thì bao nhiêu vất vả cũng đáng.”

Trong nửa tháng tiếp theo, tiệm lẩu bắt đầu sửa sang.

Nàng cũng tranh thủ thời gian lên kế hoạch khai trương. Vì là quán lẩu đầu tiên trấn, nàng quyết định một ưu đãi hấp dẫn để thu hút khách. Ví dụ như: “Ăn hai lượng giảm hai mươi văn”, “ba lượng giảm ba mươi văn”, càng ăn nhiều càng giảm nhiều.

Tối hôm đó, lúc dùng bữa, Lâm Uyển Nhi kể chuyện mở quán cho bà bà . Tống mẫu chút ngạc nhiên nhưng đó liền vỗ tay đồng ý: “Ngươi gì nương đều ủng hộ. Muốn gì, cứ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-82.html.]

Lâm Uyển Nhi vui vẻ đáp: “Lúc khai trương, con cần nương giúp rửa rau, xắt thịt, phu quân thì giúp việc nặng một chút là .”

Tống Ngọc lập tức đáp: “Nương tử cứ sai, việc nặng nhọc gì cũng .”

Nhìn hai thương yêu , cùng đồng lòng giúp đỡ, Lâm Uyển Nhi trong lòng thấy ấm áp khôn tả: “Có phu thê đồng tâm, sợ việc gì thành.”

Ăn xong, trở về phòng, Lâm Uyển Nhi liền tiến gian.

Trong mảnh ruộng đen nơi nàng từng trồng thử, nấm gà rừng và nấm hươu mọc sum suê, béo mập trắng nõn, gắp nồi. Cá tôm trong khe suối cũng đầy ăm ắp, chẳng khác nào hồ nhân tạo.

Ngoài , chuồng gà, chuồng lợn, cả dê, cả vịt… tất thảy đều nuôi trong gian – đúng nghĩa “vạn vật đều thể nhúng lẩu”.

Mùa đông đang về, trời lạnh dần, trong đầu nàng tưởng tượng hình ảnh khách khứa quanh bàn lẩu nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút, lòng cũng ấm theo.

Nghĩ tới đây, nàng tủm tỉm, rời gian để chuẩn nghỉ ngơi.

Vừa mở cửa phòng, Tống Ngọc bưng một thau nước nóng .

“Phu quân… ?”

Tống Ngọc mỉm : “Hôm nàng bảo mỗi đến kỳ đều đau bụng, tháng cũng . Ta nhớ nên chuẩn nước nóng cho nàng ngâm chân.”

Hắn đỡ nàng lên giường, tự tay tháo giày vớ, cho chân nàng thau nước. Hơi nóng lan , ấm cả tim gan.

“Nương tử là của , chăm sóc nàng là chuyện nên .”

Nghe , lòng nàng mềm nhũn, đôi mắt ngập nước: “Phu quân… đa tạ .”

Tống Ngọc dịu dàng lau chân cho nàng, đó đắp chăn cẩn thận ngoài đổ nước.

Chẳng mấy chốc, trở , tay cầm một bát nước đường đỏ.

“Uống cái ngủ sẽ dễ chịu hơn.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển Nhi ngoan ngoãn dậy, hai tay nhận lấy, uống một cạn sạch.

Đèn tắt, cả gian phòng chìm tĩnh lặng.

Trong bóng tối, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng và vòng tay ấm áp của phu quân yêu thương.

 

Loading...