Vừa rời khỏi phố lớn, phu thê hai Lâm Uyển Nhi cùng bộ dọc theo các con ngõ trong trấn, lượt xem qua mấy cửa tiệm đang treo bảng trống. chẳng cái nào khiến nàng ý: thì là chật hẹp, thì là ở vị trí vắng vẻ, thậm chí cái ngay đầu ngõ nhưng quanh năm dính bóng cây to rậm rạp, ánh sáng kém, chẳng thích hợp buôn bán chút nào.
Trấn Thanh Thạch vốn chẳng lớn, cửa hàng sớm chủ, tìm chỗ ý quả thực chẳng dễ.
Dạo mấy vòng, hai mỏi chân, liền nghỉ trong một quán ven đường. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi lá thoang thoảng.
Tống Ngọc rót cho nàng một chén:
“Thê tử tìm loại cửa tiệm thế nào?”
Lâm Uyển Nhi uống cạn một mới đáp:
“Phải rộng rãi một chút, nhất là hai tầng, vị trí càng dễ thu hút qua kẻ .”
Tống Ngọc chau mày. Nàng dễ , nhưng loại cửa hàng như , một là hiếm, hai là giá chắc chắn rẻ.
Chưa kịp lên tiếng, bỗng một phụ nhân trung niên bàn bên cạnh hì hì bước tới:
“Hai vị tiểu phu thê tìm cửa hàng ?”
Tống Ngọc cảnh giác bà :
“Sao ngươi ?”
Phụ nhân vội xua tay xòa:
“Chớ lo, chẳng ý gì, chỉ là tình cờ thôi. Ta họ Tiêu, trong trấn gọi là Tiêu đại nương. Vừa khéo nhà một căn tiệm trống ở Tây Nhai, nếu hai vị chê, thể đưa xem thử.”
Lâm Uyển Nhi ngẫm nghĩ, trời vẫn còn sớm, xem một chuyến cũng chẳng . Hai gật đầu theo.
Cửa tiệm ở đầu đường Tây Nhai, gần khúc ngoặt, nhưng qua tấp nập. Tiêu đại nương mở cửa :
“Chính là chỗ . Căn ba tầng, tuy cũ nhưng khung gỗ vẫn chắc chắn.”
Lâm Uyển Nhi một vòng quanh tiệm, quả đúng là phần cũ kỹ: vách tường bong tróc, cột kèo tróc sơn, cửa sổ cũng chỗ hư hỏng. Thế nhưng gian bên trong rộng rãi, lầu còn thể cải tạo thành chỗ ở hoặc kho chứa hàng.
Nàng vội tỏ vẻ hài lòng mà bèn khéo léo chê vài câu:
“Tiêu đại nương, căn tuy rộng nhưng tường bong, cửa nát, sửa chữa kha khá. Nếu thuê thì còn tốn thêm tiền bạc.”
Tiêu đại nương vốn định hét giá cao một chút, nàng cũng đành nhún nhường:
“Chuyện sửa chữa thì tất nhiên , nhưng giá thuê cũng tính hợp lý thôi, mỗi năm một trăm lượng, thể thương lượng.”
Lâm Uyển Nhi kéo Tống Ngọc sang một bên bàn bạc. Cửa tiệm ba tầng, giá như hẳn quá cao, nhưng với tình trạng xuống cấp thế , vẫn thể thương lượng thêm.
Nàng , chắp tay :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-81.html.]
“Tiêu đại nương, thật lòng mà , tám mươi lượng là hợp lý hơn.”
“Cái gì? Tám mươi?” Tiêu đại nương nhăn mặt, “Này tiểu nương tử, ba tầng đó, ít nhất cũng chín mươi lượng!”
“Thôi , nếu thì chúng tìm nơi khác .” Nàng bộ xoay rời .
Tiêu đại nương vội vã níu :
“Được , tám mươi thì tám mươi! Ngươi thật ép đó, về còn lão đầu nhà cằn nhằn cho coi!”
Lâm Uyển Nhi tươi như hoa, nhận lời ngay:
“Tiêu đại nương quả là sảng khoái, phiền bà về soạn sẵn khế ước, ngày mai chúng đến ký và giao bạc.”
Tiêu đại nương gật đầu rối rít, mặt mày tươi rói.
Lúc về, trời cũng sầm tối. Tống Ngọc dắt nàng lên xe lừa, định rời thì bất ngờ một ảnh xuất hiện đầu xe.
“Là ngươi?” Tống Ngọc nhận đối phương, lập tức lên tiếng.
Người mặc quan phục nha dịch, chính là đại ca của Tiểu Thanh—Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân :
“Tống , ngờ gặp ở đây.”
Lâm Uyển Nhi vén rèm liếc , trong ánh chiều tà, bộ quan phục của Lưu Thanh Vân phần uy nghi, tay nắm đao bên hông.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Nương tử nhà tại hạ.” Tống Ngọc giới thiệu.
Lưu Thanh Vân nàng, gật đầu chào:
“Thì là Tống phu nhân, thất kính.”
“Không dám.” Lâm Uyển Nhi mỉm lễ độ.
Tống Ngọc thấy liền kéo rèm xuống, ôm quyền :
“Nếu việc gì khác, phu thê tại hạ xin cáo lui .”
“Chỉ là gặp gỡ bất ngờ, chào hỏi đôi câu thôi.” Lưu Thanh Vân mỉm nhường đường.
Tống Ngọc vung roi, xe lừa lộc cộc lăn bánh, rời khỏi trấn nhỏ trong ánh chiều dần buông.