Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:36
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi đun nước xong liền múc đầy một thùng, toan mang buồng tắm rửa. Thấy nàng nhỏ nhắn yếu đuối, xách một thùng nước lớn, Tống Ngọc vội chạy tới, giúp nàng mang trong.

Nàng phòng, bảo ngoài chờ. Sau khi đóng cửa , nàng lấy y phục sạch sẽ. Nhà họ Tống chẳng thùng tắm, nàng đành nhúng khăn nước nóng, chậm rãi lau sạch .

Tắm rửa xong, xiêm y sạch sẽ, nàng thấy cả khoan khoái hẳn. Mở cửa định đổ nước, chẳng ngờ Tống Ngọc lặng lẽ bước tới, giúp nàng mang thùng nước bẩn đổ.

Chợt nhớ mấy hôm nay dưỡng thương, cũng từng tắm gội, nàng liền bảo múc thêm một thùng nước nóng mang phòng.

“Lát nữa cởi hết y phục , dùng khăn lau khắp , nhớ ?” Nàng giữa phòng, cầm khăn dặn dò từng câu.

Tống Ngọc nàng chăm chú, gật đầu lắc đầu, khiến nàng cũng chẳng rõ hiểu bao nhiêu.

“Phu quân, chuyện học cách lấy.” Nàng đỏ mặt, cố đưa khăn cho , lấy y phục sạch đặt cạnh giường, đoạn lui ngoài.

“Lúc nào ngươi tắm xong, nhớ mặc y phục hãy gọi .”

Nàng xong, khép cửa .

Tống Ngọc ngẩn một hồi, ngoan ngoãn theo lời nàng. Chẳng bao lâu , trong phòng vang lên tiếng nước bì bõm, chừng học tệ.

Một khắc , ở trong gọi : “Nương tử, tắm xong .”

Lâm Uyển Nhi vội , còn hỏi vọng một tiếng: “ mặc y phục ?”

“Mặc !”

Nghe , nàng mới đẩy cửa bước . Vừa thấy chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh, vạt áo mở toang, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng mấy đường cơ bụng ẩn hiện.

Lâm Uyển Nhi khẽ hít sâu một , vội mặt , chỉ giường, nhẹ giọng: “ sấp xuống, bôi t.h.u.ố.c cho.”

“Ừm.” Tống Ngọc lời, ngoan ngoãn xuống.

Bôi t.h.u.ố.c xong, nàng kéo chăn đắp cho .

“Ngủ sớm một chút .”

“Ngày mai nương tử lên trấn ?” Hắn khẽ hỏi.

“Phải, ?”

Nàng chỉ ngày mai, mà còn mấy ngày tới đều lên trấn bán cá. Cá trong gian nhiều đến mức sắp chật cả chỗ, mỗi ngày chỉ dám bán một ít, tránh gây chú ý.

Tống Ngọc ngẫm nghĩ một lát, hì hì: “Vậy cùng nương tử.”

“Nương bảo mỗi sớm nàng đều sông bắt cá, vác cả quang gánh bán, chắc hẳn cực nhọc. Ta giúp nàng.”

Lời khiến lòng nàng ấm áp, nhưng vẫn định khuyên nhủ. Dù thương thế khá hơn, nhưng vẫn nên tĩnh dưỡng, hơn nữa nàng thể để thấy chuyện gian.

Thấy nàng do dự, Tống Ngọc bỗng cố chấp: “Ta cần ăn ngon, chỉ giúp nương tử thôi.”

Nàng dở dở . Quả thật tính cứng đầu chẳng khác gì trâu. Hắn còn xắn tay áo khoe bắp tay rắn rỏi, khiến nàng bật .

Cuối cùng, Lâm Uyển Nhi đành gật đầu đồng ý.

Tống Ngọc xong thì vui vẻ, ngoan ngoãn chui ổ chăn ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-8.html.]

 

Hôm

Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc dậy chuẩn khỏi nhà. Tống mẫu tuy lo cho con, nhưng nghĩ đến Uyển Nhi mỗi ngày dậy sớm vất vả mưu sinh, cũng nỡ ngăn cản.

Bà chỉ dặn Tống Ngọc đừng chạy lung tung, theo sát nương tử.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống Ngọc đáp lời, theo nàng khỏi cửa.

Ra tới bờ sông ngoài làng, Lâm Uyển Nhi đưa cho Tống Ngọc một cái giỏ, bảo hạ lưu đợi. Nàng viện cớ lên đầu nguồn đuổi cá.

Sau khi khuất, nàng nhanh chóng từ trong gian lấy vài con cá, thả xuống nước, dùng cành cây hất nhẹ, lùa cá về hướng Tống Ngọc.

Quả nhiên bao lâu, Tống Ngọc hớn hở hét lên: “Nương tử, bắt , nhiều lắm luôn!”

Lâm Uyển Nhi trộm, vờ chạy đến ngạc nhiên kêu lên: “Thật ? Phu quân giỏi quá!”

Chẳng mấy chốc, hai bắt hai giỏ đầy cá, là cá lớn béo .

Tống Ngọc mặt dính đầy bùn, giống y con mèo nhỏ, đến híp cả mắt.

Lâm Uyển Nhi lấy tay áo lau mặt cho : “Nhìn kìa, dơ quá còn .”

Tống Ngọc toe toét, lộ hàm răng trắng đều.

Trên đường lên trấn, vác đòn gánh , nàng . Mỗi khi mệt, nàng liền đề nghị đổi gánh, nhưng nhất quyết chịu, chỉ cho nàng lau mồ hôi giúp.

Dọc đường, nàng âm thầm chuyển bớt cá gian để giảm bớt trọng lượng, nhỏ vài giọt linh tuyền cho cá luôn tươi sống.

Tới cổng trấn, nàng mới đem cá cho đầy giỏ như ban đầu.

Hai chọn góc đường hôm qua bày hàng.

Không ngờ hôm nay chờ mua cá còn đông hơn hôm qua. Có lẽ vì tin đồn “mua ba tặng một” lan truyền, ai cũng nôn nóng chờ.

Vừa thấy hai giỏ cá tươi ngon mang tới, đám liền xúm chen chúc.

“Tiểu cô nương, hôm qua cá ngươi bán ngon quá! Hôm nay mua mười con, , hai mươi!”

Chính là vị đại thẩm hôm , còn chen lên hàng đầu, tít mắt.

“Ê, bà mua gì mà nhiều thế? Mấy mua gì nữa?”

“Phải đó! Không thể bán hết cho một chứ!”

Dân xung quanh tức giận mắng, đại thẩm thì khì: “Ai bảo đến sớm hơn. Người đến thì mua , đạo lý đơn giản thôi!”

“Ngươi thật! Ai chẳng chờ từ lâu!”

“Bà béo , xếp hàng !”

 

 

Loading...