Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:26
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hậu viện nhà họ Cố trồng ít cây cối xanh tươi, hoa cỏ đua khoe sắc. Dưới hành lang dài một ao sen, trong ao nuôi hơn mười con cá chép Nhật, uốn lượn, đuôi vẫy tung tăng tranh giành mồi, náo nhiệt vô cùng.
Lâm Uyển Nhi đỡ lấy cánh tay Kiều Nhi, hai trong đình nghỉ mát ngắm cá bơi một hồi.
Chỉ là Kiều Nhi đang mang thai, bao lâu liên tục ngáp dài, vẻ mặt đầy mỏi mệt.
Lâm Uyển Nhi dịu giọng :
“Kiều Nhi, nếu thấy mệt thì cứ về phòng nghỉ một lát, đừng miễn cưỡng bản .”
Kiều Nhi gật đầu, vốn dĩ nàng vui mừng khi thấy Lâm Uyển Nhi đến thăm, trong lòng chỉ trò chuyện nhiều thêm, nhưng lúc quả thật chống đỡ nổi nữa.
Hai đang định dậy rời , chợt một con hắc miêu từ hành lang lao , nhe răng trợn mắt, gào thét vọt thẳng đến phía các nàng.
“Á a——”
Kiều Nhi hoảng loạn kêu lên, thể lảo đảo ngã ngửa về . Lâm Uyển Nhi kinh hãi, vội vàng ôm lấy nàng, chân kịp nghĩ tung một cước, đá bay con mèo xa.
Đến khi đầu , chỉ thấy Kiều Nhi sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng, thống khổ rên rỉ.
“Kiều Nhi! Muội ?” Lâm Uyển Nhi luống cuống đỡ nàng xuống, nét mặt lo lắng vô cùng.
Kiều Nhi mím chặt môi, đáp lời nhưng bụng đau đến nỗi thốt nên lời.
Lúc , Cố Hạo và Tống Ngọc thấy tiếng kêu, liền vội vã chạy tới đình nghỉ.
Vừa đến nơi, thấy Kiều Nhi đổ mồ hôi đầy trán, sắc mặt tái xanh, môi run rẩy, liên tục : “Bụng… bụng đau…”
“Gì cơ? Bụng đau?!” Cố Hạo hốt hoảng, chẳng còn tâm trí hỏi rõ sự tình, lập tức bế thốc Kiều Nhi lên, sải bước về viện, quát lớn:
“Người ! Mau mời đại phu! Nhanh lên!”
Tống Ngọc kéo tay nương tử, lo lắng hỏi nhỏ:
“Nương tử, nàng thương ? Có dọa sợ ?”
Lâm Uyển Nhi lắc đầu, trấn an:
“Phu quân, . Vừa nãy một con mèo đột nhiên lao đến, là Kiều Nhi dọa sợ. lo cho nàng quá, mau cùng xem .”
Hai phu thê vội vàng theo Cố Hạo. Khi ngang qua hòn giả sơn, Lâm Uyển Nhi vô tình liếc sang thì thấy phía tảng đá lộ một cái đầu nhỏ, đang run rẩy theo bóng Cố Hạo.
Tuy chỉ thấy một phần khuôn mặt, nhưng đôi mắt giống Cố Hạo. Chẳng đó là – Cố Dung ?
Nhìn thần sắc hoảng loạn , trong lòng nàng nảy sinh nghi hoặc. Con mèo … là của ?
Tống Ngọc cũng theo ánh mắt của thê tử, chỉ thấy cái đầu nhỏ đó lập tức rụt tảng đá.
Hắn khẽ :
“Đi thôi.”
Lâm Uyển Nhi gật đầu, gạt suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cùng phu quân bước viện.
Bên trong, đại phu mời tới, đang khám cho Kiều Nhi. Ngoài phòng, Cố Hạo như kiến bò chảo nóng, qua yên.
Thấy Lâm Uyển Nhi, vội bước tới hỏi:
“Uyển Nhi tỷ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Tại Kiều Kiều đột ngột đau bụng?”
Lâm Uyển Nhi kể ngọn ngành:
“Khi và Kiều Nhi rời đình nghỉ để về phòng, thì bỗng nhiên một con hắc miêu xông tới. Có lẽ do hoảng sợ nên mới như .”
“Là hắc miêu ?”
Ánh mắt Cố Hạo khẽ động. Trong phủ đích xác một con mèo đen – là của Cố Dung nuôi ở viện Văn Hương.
Tên tiểu tử ! Không quản nổi mèo nhà ! Nếu Kiều Kiều và hài tử chuyện gì… nhất định tha!
lúc , Cố lão gia và Cố phu nhân tin liền chạy đến. Vừa trông thấy Cố Hạo liền vội vàng hỏi:
“Kiều Kiều thế nào ? Đại phu gì ?”
Cố Hạo khẽ lắc đầu:
“Đại phu còn ngoài.”
Nghe , sắc mặt hai vị lão nhân gia đều nghiêm , lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Uyển Nhi cũng nắm chặt tay, lòng thấp thỏm lo lắng.
Tống Ngọc khẽ ôm lấy vai nàng, thì thầm an ủi:
“Đừng lo, sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-79.html.]
Một lát , cửa phòng cuối cùng cũng mở , đại phu bước , sắc mặt chút khó xử.
Cố Hạo lập tức xông tới:
“Đại phu, nương tử của thế nào ?”
Vị lang trung khẽ lắc đầu, thở dài:
“Thiếu phu nhân kinh hãi quá độ, động đến thai khí. Tình thế , chỉ e…”
“Chỉ e cái gì? Nói rõ !” – Cố Hạo trừng mắt, giọng như quát.
Cố lão gia và Cố phu nhân cũng sốt ruột kém, vội vàng hỏi:
“Rốt cuộc là ?”
Lang trung đáp:
“Thai tượng bất , sợ rằng… sợ rằng sẽ khó giữ . Tạm thời lão phu kê một đơn t.h.u.ố.c an thai, uống mới theo dõi tiếp.”
Nghe lời , tay Lâm Uyển Nhi siết c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc, gương mặt đầy ưu tư. Tống Ngọc liền vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi.
Cố phu nhân thì mềm nhũn cả , suýt ngã xuống đất, may mà Cố lão gia đỡ kịp.
“Trời ơi, cháu trai … thành thế ?” – Cố phu nhân nước mắt tuôn rơi, đập ngực.
Lúc , lang trung ngập ngừng thêm:
“Lão phu còn phát hiện y phục thiếu phu nhân mùi hương của kinh giới.”
“Kinh giới?” – Cố Hạo nhíu mày – “Thứ đó là gì?”
“Kinh giới là loại d.ư.ợ.c thảo thể khiến mèo phát cuồng, hưng phấn lạ thường.”
Lời đến đây, đều hiểu rõ. Con hắc miêu hẳn là kẻ nào cố ý hạ dược, dẫn đến hành động bất thường.
Sắc mặt Cố Hạo lập tức trầm xuống, lửa giận bừng bừng.
“Là của – Cố Dung, nó nuôi con mèo đó ở viện Văn Hương! Trong phủ ngoài viện , còn ai nuôi mèo?!”
Nghe , Cố lão gia và Cố phu nhân đều chấn động.
“Không thể nào! Dung nhi còn nhỏ, thể việc như thế?”
“, nó còn nhỏ. đừng quên, nó còn một nương – chính là Lý di nương!”
Cố Hạo nghiến răng ken két:
“Trước đó bà xúi giục bên cạnh với Kiều Nhi về chuyện khó sinh, khiến nàng lo lắng đến phát bệnh. Giờ để con mèo chuyện … nếu ai sai khiến, trùng hợp đến thế!”
Nói xong, tay nắm thành quyền, cơ hồ bóp nát cả xương tay.
Cái phụ nhân – nhất định tha!
Cố phu nhân đến đây bật :
“Lão gia! Ngài đấy! Cái ả tiện nhân hại cả tức phụ lẫn tôn nhi của ! Lão gia, ngài nhất định chủ!”
Sắc mặt Cố lão gia tối sầm, phất tay quát:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Người ! Lập tức gọi Lý thị đến đây!”
Không lâu , t.h.u.ố.c an thai sắc xong. Cố Hạo tự đón lấy chén t.h.u.ố.c từ tay tỳ nữ, chuẩn bưng .
Lâm Uyển Nhi bước đến bên cạnh, dịu giọng :
“Ta thăm Kiều Nhi.”
Cố Hạo gật đầu, cùng nàng phòng.
Trong phòng, Kiều Nhi giường, sắc mặt trắng bệch, hai tay siết chặt chăn, thỉnh thoảng bật tiếng rên khe khẽ.
Cố Hạo xuống mép giường, ôm nàng dậy, nhẹ nhàng đút t.h.u.ố.c miệng.
Kiều Nhi nức nở, giọng đầy run rẩy:
“Phu quân… con… nhất định giữ hài tử của chúng …”
Cố Hạo mắt đỏ hoe, nắm lấy tay nàng, nghẹn ngào:
“Kiều Nhi, nàng yên tâm. Dù thế nào cũng sẽ bảo vệ nàng và con, sẽ để các chuyện gì…”
Nhìn một màn , lòng Lâm Uyển Nhi như kim châm, âm thầm cầu khấn trong lòng, mong cho cả mẫu tử hai Kiều Nhi đều bình an vô sự.