Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:25
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc đem đống thú săn đặt gọn chiếc sọt kê ở góc sân, đoạn đưa tay lau giọt mồ hôi lấm tấm nơi trán.

Lúc , một giọng mềm mại vang lên lưng:

“Tống đại ca, dùng một chén cho giải mệt .”

Chính là Tô Yên—nữ tử mấy hôm nay lui tới nhà họ Tống— rót sẵn một chén , nâng đến mặt , dáng vẻ dịu dàng săn sóc chẳng khác chi một tiểu hiền lương thục đức.

Lâm Uyển Nhi phía khựng bước, trong lòng như gió lốc thổi qua.

Nữ nhân … thật to gan!

Tống Ngọc liếc nàng một cái, song vươn tay tiếp lấy, giọng thản nhiên:

“Khỏi phiền, tự rót cũng .”

Tô Yên xong, trong mắt lướt qua một tia ảm đạm, tay cầm chén cũng khựng giữa trung, gượng gạo vô cùng.

Một màn khiến cả Tống mẫu và Tô thị đều thoáng ngẩn .

Tô thị tuy là mẫu của Tô Yên, nhưng chỉ liếc mắt đoán tâm tư nữ nhi nhà . Bà thầm tiếc hận—Tống Ngọc tuấn tú bất phàm, nhân hậu nho nhã, quả thực xứng đôi với ái nữ nhà bà. Chỉ tiếc… thành .

Trong lúc còn đang ngây, Tống Ngọc thong thả uống cạn chén bước về phía Lâm Uyển Nhi, dịu dàng đưa tay xoa đầu nàng, ánh mắt mang theo nét sủng nịch hiếm thấy:

“Nương tử, hôm nay săn về, chân cẳng chút nhức mỏi. Có thể phiền nàng phòng xoa bóp cho một lát ?”

Chàng tinh nghịch nháy mắt với nàng.

Lâm Uyển Nhi bật khẽ, gật đầu: “Được.”

Tống Ngọc liền nắm lấy tay nàng, kéo thẳng trong nhà.

Một màn phu thê tình thâm diễn mắt khiến gương mặt Tô Yên trở nên trắng bệch, từ trắng hóa đỏ, từ đỏ sang tím tái vì hổ lẫn đố kỵ.

Tống mẫu liếc mắt Tô Yên, nét mặt thoáng trầm xuống. Trong lòng bà dường như lờ mờ đoán vài phần chân tướng, liền sinh tâm trạng khó xử.

Trong sân nhất thời lặng ngắt như tờ.

Tô thị khẽ ho hai tiếng nhắc nhở:

“Yên nhi, chúng ngoài cũng lâu, nên trở về thôi.”

Tô Yên lấy thần sắc, cố nặn một nụ nhã nhặn:

“Hà thẩm, mẫu tử xin cáo từ. Hôm khác mời qua nhà dùng .”

Tống mẫu chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Tô thị kéo Tô Yên rời khỏi nhà họ Tống.

Hạt Dẻ Nhỏ

Từ bên trong cửa sổ, Lâm Uyển Nhi thu hết chuyện trong mắt, trong lòng càng khẳng định chiếc túi hương hôm nọ chính là do Tô Yên thêu. Mà nàng tình ý… ai khác, chính là phu quân của —Tống Ngọc.

Nàng xoay Tống Ngọc, chỉ thấy đang ung dung, ánh mắt trong veo như nước nàng, cất giọng khổ:

“Nương tử, nàng đừng bằng ánh mắt đó, sợ!”

Lâm Uyển Nhi bật :

“Ta nào mãnh thú, gì đáng sợ?”

Tống Ngọc vươn tay kéo lấy tay nàng, giọng trầm thấp mà chân thành:

“Sợ nàng tin . Nương tử ngốc, bao gian khó chúng từng trải, há chẳng đủ chứng minh tấm chân tình của ? Nay chỉ mong cùng nàng sóng vai nắm tay đến bạc đầu. Trừ phi âm dương cách biệt, nếu , thiên địa thể chia rẽ đôi .”

Lâm Uyển Nhi lặng lẽ ngắm , chỉ cảm thấy n.g.ự.c nhộn nhạo ấm áp.

Chẳng mấy chốc, nàng kéo lòng. Mặt nàng áp lên lồng n.g.ự.c rộng lớn của , rõ tiếng tim đập vững vàng, trầm , như xua tan hoài nghi trong lòng.

Tống Ngọc ôm nàng lâu, mãi mới chịu buông , từ trong n.g.ự.c móc một cái túi vải nhỏ, đưa đến mặt nàng:

“Này, cho nàng.”

“Là gì ?” Lâm Uyển Nhi hiếu kỳ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-78.html.]

Tống Ngọc mở túi, bên trong là một nắm dâu rừng chín mọng, đỏ au, tươi rói, căng tràn nước, hương thơm dìu dịu lan tỏa.

“Hôm nay lên núi, thấy mấy bụi dâu mọc ven khe đá trĩu quả, liền hái ít về cho nàng nếm thử.”

Lâm Uyển Nhi bốc một quả bỏ miệng. Vị chua ngọt lan khắp khoang miệng, nàng nhoẻn miệng tươi rói.

Tống Ngọc đưa cả túi cho nàng:

“Nương tử cứ từ từ ăn. Ta y phục cái .”

Lâm Uyển Nhi gật đầu, nơi bàn gỗ, thong thả thưởng thức dâu rừng, trong lòng vô cùng mãn nguyện.

Chợt nàng nhớ lâu ghé trấn , cũng tiểu thiết của —Kiều Nhi—dạo . Nghĩ , nàng bèn ngẩng đầu gọi:

“Phu quân, lát nữa chúng lên trấn một chuyến ?”

Tống Ngọc y phục xong, xoay đáp:

“Được.”

Dùng cơm xong, phu thê hai chuẩn ít lễ vật, đ.á.n.h xe lừa về phía trấn.

Đến cổng phủ họ Cố, cánh cổng lớn khắc hoa văn rồng phượng sừng sững mở . Tiểu tư gác cổng thấy là phu thê bằng hữu cũ của thiếu phu nhân, liền lập tức mời .

Cố gia đông nhưng phức tạp. Cố lão gia hai nhi tử: trưởng tử Cố Hạo và thứ tử Cố Dung. Cố Hạo thành , còn Cố Dung tuổi còn nhỏ, trong nhà hiện tại chỉ một tức phụ là Kiều Nhi.

Tiểu tư dẫn đường đưa họ đến viện Cù Trúc.

Nghe báo khách, Kiều Nhi bụng bầu vượt mặt cũng vội vàng chạy , suýt khiến Cố Hạo hồn vía lên mây, vội chạy đến đỡ:

“Trời ơi, tổ tông của , nàng cẩn thận một chút!”

“Uyển Nhi tỷ!”—Kiều Nhi reo lên, vui mừng khôn xiết.

Lâm Uyển Nhi đáp:

“Kiều Nhi.”

Gương mặt Kiều Nhi đầy đặn hơn xưa, bụng lớn thấy rõ, trông nàng tràn đầy hạnh phúc.

Cố Hạo phu thê hai liền lắc đầu thở dài, kéo Tống Ngọc vườn uống .

Trong phòng, Lâm Uyển Nhi đỡ Kiều Nhi xuống:

“Hôm nay đến là vì nhớ , tiện thể đem ít rau củ với cá về cho tẩm bổ.”

Kiều Nhi mừng rỡ, mắt sáng rỡ:

“Thật quá! Uyển Nhi tỷ nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp phủ , từ về nhà ăn chẳng thấy miệng nữa!”

Lâm Uyển Nhi bật , bóp nhẹ má nàng:

“Có lẽ do m.a.n.g t.h.a.i nên khẩu vị đổi đấy. mang nhiều lắm, tha hồ ăn.”

Hai trò chuyện nhắc đến đủ thứ, từ chuyện thai nghén, ăn uống, cho đến nỗi lo khi lâm bồn.

Kiều Nhi hạ giọng:

“Uyển Nhi tỷ, tỷ xem… sinh hài tử đau ?”

Lâm Uyển Nhi khựng . Trong lòng nàng hiểu, ở cổ đại, sản phụ nào cũng tự chịu đau đớn mà vượt cạn, t.h.u.ố.c mê, bác sĩ.

Nàng mỉm dịu dàng:

“Chắc chắn sẽ đau. khi hài nhi cất tiếng chào đời, niềm vui đó sẽ khiến đau đớn tan biến. Muội cứ nghĩ rằng, đó là một sinh mệnh nhỏ đang đến bên , thì đau bao nhiêu cũng đáng.”

Kiều Nhi cảm động gật đầu.

Lát , nàng đề nghị vườn dạo một vòng, :

“Sân hồ cá chép đỏ, lắm.”

Lâm Uyển Nhi gật đầu, dìu nàng chầm chậm bước hậu viện, ánh nắng thu vàng rải nhẹ khắp hành lang, ấm áp như lòng .

 

Loading...