Vừa ló đầu xem, sắc mặt Vương Nhị lập tức đại biến, thần tình sợ hãi suýt thốt lên thành tiếng.
“Là sơn phỉ?” Hắn hoảng hốt sang Tống Ngọc.
Tống Ngọc khẽ gật đầu. Hai nhất thời trở nên cảnh giác.
Khu vực phụ cận huyện Ngô Đồng vốn ít sơn phỉ lộng hành, bọn chúng g.i.ế.c chóc, cướp bóc, chuyện ác nào , ít thôn xóm từng chúng quét sạch. Nghe nửa tháng triều đình điều binh tiêu diệt bọn chúng, cớ nay vẫn còn lũ tàn dư?
Tống Ngọc nấp trong rừng, ánh mắt khóa chặt hành tung của đám sơn phỉ. Nhìn cử chỉ chúng, xem mục tiêu hôm nay ai khác mà chính là Hoàng Loan thôn.
“Làm đây? Chúng vẻ đang tiến xuống núi ?” Vương Nhị thấp giọng hỏi, lo lắng yên.
Nếu để lũ sơn phỉ lọt xuống núi, e rằng Hoàng Loan thôn sẽ gặp tai ương, mùa thu hoạch xong, bao nhiêu thóc lúa chắc chắn sẽ cướp sạch.
Tống Ngọc rõ hiểm họa đang tới gần, nhíu mày, cân nhắc hồi lâu mới trầm giọng : “Hai chúng sức mọn khó chống đông , thế , sẽ dụ chúng rời , còn ngươi lập tức xuống núi báo quan, nhờ nha môn cử lên núi bắt giặc.”
Vương Nhị gật đầu thật nhanh, “Ta hiểu . Ngươi cũng cẩn thận!”
Tống Ngọc thêm, thuận tay nhặt một viên đá ném về phía lũ sơn phỉ, xoay chạy về hướng ngược .
Bọn sơn phỉ lập tức hô hoán đuổi theo.
Đợi chúng xa, Vương Nhị mới lặng lẽ men theo đường mòn, tất tả xuống núi.
Vừa rời khỏi rừng cây, thấy Hổ Bưu và Lưu Thanh Thanh đang vật đất, rõ vì cớ gì mà đ.á.n.h đ.ấ.m tưng bừng.
“Ê, hai đừng đ.á.n.h nữa, chuyện lớn !” Vương Nhị thở hồng hộc chạy đến hô lên.
Hổ Bưu và Lưu Thanh Thanh cùng lúc dừng tay.
Lúc Hổ Bưu mới nhận vẻ mặt nhễ nhại mồ hôi, thở gấp gáp của Vương Nhị, vội hỏi: “Vương Nhị, xảy chuyện gì? Tống Ngọc ? Lẽ nào xảy chuyện ?”
Lưu Thanh Thanh cũng thu vẻ cứng cỏi thường ngày, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên, “Nói , chuyện chi ?”
Chờ thở bình , Vương Nhị mới kể rõ ngọn ngành: “Vừa nãy với Tống Ngọc ở trong rừng phát hiện chừng mười mấy tên sơn phỉ, chúng đang hướng thẳng xuống núi, rõ ràng nhắm Hoàng Loan thôn.”
Ngừng một chút, tiếp: “Tống Ngọc bảo chạy xuống núi báo quan, còn bản thì xông dụ địch.”
Lời dứt, cả Hổ Bưu lẫn Lưu Thanh Thanh đều kinh hãi.
“Chúng hướng nào?” Hổ Bưu trầm giọng hỏi.
Vương Nhị giơ tay chỉ về phía nam, “Hướng .”
“Chỉ sợ Tống Ngọc một một khó chống nổi, tìm . Ngươi mau chóng xuống núi báo quan!” Hổ Bưu xong lập tức lao .
“Chờ với!” Lưu Thanh Thanh tung đuổi theo, để một câu: “Tới nha môn nhớ báo tên , quan sai nhất định sẽ lập tức xuất phát!”
Vương Nhị thoáng sửng sốt, nữ tử chẳng sợ sơn phỉ, khí khái thật khiến khâm phục! Hắn dám chậm trễ, lập tức chạy xuống núi.
Trong rừng, đám sơn phỉ nhanh đuổi kịp Tống Ngọc, lập thành vòng vây xung quanh .
Tống Ngọc đối diện bọn giặc, ánh mắt lạnh lẽo, tay bên hông siết chặt thành quyền.
Một tên vạm vỡ mặt vết đao, quét mắt đ.á.n.h giá Tống Ngọc, quát lớn: “Bắt cho !”
Đám sơn phỉ liền xông tới, kẻ vung chùy đ.á.n.h thẳng đầu Tống Ngọc. Hắn linh hoạt tránh né, thuận thế đoạt lấy binh khí, giáng mạnh một đòn khiến tên gục ngã.
Thấy , bọn còn đồng loạt nhào lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-75.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Ngọc vũ khí trong tay, tuy mỏi mệt nhưng vẫn gắng sức chống đỡ.
“ tiểu tử khá lắm, là theo bọn ?” Tên đao sẹo nhe răng , ánh mắt tán thưởng.
Tống Ngọc siết chặt trường côn trong tay, gằn từng chữ: “Nằm mơ!”
“Cứng đầu lắm! Các , xông lên cho !”
“Rõ!”
Bọn sơn phỉ vây kín, Tống Ngọc đành liều liều sức, giao chiến trong tuyệt vọng.
Một tên đ.á.n.h lén từ phía , giơ kiếm đ.â.m thẳng lưng . Tống Ngọc động phản ứng cực nhanh, tung chân đá văng kiếm khỏi tay đối phương.
Kẻ khác giơ chùy đ.á.n.h thốc từ bên trái, lách tránh đá bay đối phương ngã lăn, phun m.á.u tại chỗ.
“Một lũ vô dụng!” Tên đao sẹo phẫn nộ, rút đao xông lên, bọn thuộc hạ lập tức dạt sang hai bên.
Tống Ngọc cùng tên sẹo giao chiến ác liệt.
“Ngọc ca!”
Thanh âm Hổ Bưu vang lên từ xa.
Tống Ngọc thoáng thở phào. Cùng lúc đó, đao sẹo vung đao c.h.é.m tới, nhưng một mũi tên bén ngót vút qua trung, cắm phập vai .
Đám sơn phỉ giật , nhất loạt lao về phía xạ thủ. Lưu Thanh Thanh lập tức chắn mặt Hổ Bưu, cùng bọn chúng đối chiến.
Đao sẹo thương loạng choạng, Tống Ngọc lập tức đá văng đao trong tay , vung côn giáng xuống.
“Tha mạng! Đại hiệp tha mạng!” Gã quỳ sụp, miệng van vỉ liên hồi.
Tống Ngọc chẳng mảy may tin tưởng, một tay giữ chặt cổ , tay buông côn.
Thấy thủ lĩnh bắt, những tên còn lập tức buông vũ khí.
“Ngọc ca, Hổ , hai chứ? Ta dẫn quan sai tới !”
Tiếng Vương Nhị vang lên, theo là một toán quan sai.
Người dẫn đầu chính là Lưu Thanh Vân, tới liền hạ lệnh bắt trói bộ sơn phỉ.
Vương Nhị hớt hải chạy , “Huynh , chứ?”
Tống Ngọc lắc đầu, “Không .”
Lưu Thanh Vân điểm danh lũ sơn phỉ, tới, ôm quyền : “Tiểu , may nhờ các vị tay, nha môn mới thể nhất cử bắt trọn ổ giặc. Tên là gì?”
Vương Nhị vội vàng giới thiệu: “Huynh tên Tống Ngọc, là Vương Nhị, vị là Hổ Bưu, hì hì…”
Lưu Thanh Vân gật đầu, khi đến tên Hổ Bưu, ánh mắt thoáng động, thêm vài , đoạn : “Ba vị thật dũng, kẻ hèn còn áp giải tặc nhân hồi phủ, đành cáo từ .”
Khi ngang qua Lưu Thanh Thanh, y giơ tay xoa đầu , dịu dàng hỏi: “Muội thương ?”
Lưu Thanh Thanh vội vàng đổi sắc mặt, giọng nhỏ nhẹ: “Ca ca đến , sợ c.h.ế.t nha~”
Tống Ngọc, Hổ Bưu và Vương Nhị liếc , quả nhiên, nữ tử đúng là… ai lường !