Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:21
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh âm sang sảng vang lên từ một nữ tử vóc dáng cao lớn, đôi mắt sáng quắc thẳng Lâm Uyển Nhi. Người chính là Lưu Thanh Thanh.

Trước mặt nàng, hình Lâm Uyển Nhi như càng thêm nhỏ bé mảnh mai, thấy rõ gương mặt Lưu Thanh Thanh, nàng còn ngẩng cao đầu mới .

“Nàng là nương tử của .” Tống Ngọc tới ôn hòa đáp, ánh mắt bình thản, giọng điệu vững vàng khiến Lưu Thanh Thanh bất giác sang kỹ .

“Vậy còn ngươi là ai?” Lưu Thanh Thanh hỏi , ánh mắt như dò xét.

Chưa kịp để Tống Ngọc đáp lời, Hổ Bưu vội chen : “Họ đều là bằng hữu của .”

Nghe , Lưu Thanh Thanh chằm chằm phu thê hai thêm một lúc, phất tay : “Ta đến tìm Hổ Bưu, các ngươi chớ chắn đường.”

Vừa dứt lời, hình to lớn như cơn gió lốc, nàng lao thẳng tới mặt Hổ Bưu, lớn tiếng chất vấn:

“Ngươi rõ ràng cho , chỗ nào hả!?”

Vốn là trầm tính ít lời, nhưng sự áp bức khí thế của nữ tử , Hổ Bưu lắp bắp đến chẳng nên lời: “Ta… …”

cái gì mà ? Ta đang hỏi!” Giọng Lưu Thanh Thanh như sấm dội, khiến Hổ Bưu bất giác rùng một cái.

Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc ở bên, hai ngơ ngác đưa mắt lặng lẽ lùi về phía vài bước, mỗi một chén , tựa hồ thành dân làng hóng chuyện.

Thật chẳng trách Hổ Bưu sợ nàng như thế. Với vóc dáng kém gì nam tử, thêm khí thế bức , nàng quả thật thể khiến nghẹt thở.

Hổ Bưu đau khổ gượng: “Cô nương thế nào mới buông tha đây?”

“Ta chỉ , rốt cuộc là chỗ nào?” Lưu Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi chằm chằm .

“Cái …” Hổ Bưu khổ sở quanh như tìm đường thoát.

“Ta răng hô ?”

Hổ Bưu lắc đầu.

“Trên mặt vết loét ?”

Hắn tiếp tục lắc đầu.

“Vậy là mắt mũi miệng lệch lạc ?”

Vẫn là cái lắc đầu.

“Vậy cớ gì ngươi thấy như thấy ma hả?” Lưu Thanh Thanh nắm chặt nắm tay, giọng như lửa cháy.

Ánh mắt Hổ Bưu đảo qua gương mặt nàng một cái, vội vã cụp xuống.

Nói thế nào cho đây?

Trong mười dặm tám làng, nữ tử nào chẳng nhỏ nhắn đáng yêu, thùy mị đoan trang. Chỉ riêng Lưu Thanh Thanh, những cao to như nam nhân, mà khí chất cũng mạnh mẽ như tướng quân nơi trận mạc.

Mà mẫu Hổ Bưu khéo ý nàng, cưới nàng về tức phụ.

Hổ Bưu chỉ than trời: “Ta chạy thì còn chờ bức hôn !”

Người cưới thê là cưới nương tử dịu dàng mềm mại, cớ đến lượt thành kết nghĩa ?

Từ trong ánh mắt trốn tránh của Hổ Bưu, Lưu Thanh Thanh thấy rõ sự chán ghét, lửa giận trong lòng càng thêm dâng cao.

Hạt Dẻ Nhỏ

Ở một bên, Lâm Uyển Nhi thấp giọng hỏi Tống Ngọc: “Chàng xem, khi nào họ đ.á.n.h ?”

Tống Ngọc chậm rãi đáp: “Khó lắm.”

Ngay lúc , bên ngoài truyền giọng của Tống mẫu: “Ơ, cô nương Thanh Thanh, hóa ngươi ở đây ?”

Lâm Uyển Nhi vội vàng đón mẫu sân, lấy ghế cho .

Tống mẫu xuống, nhíu mày hỏi: “Trong viện chuyện gì ? Sao sắc mặt quái lạ thế?”

Lâm Uyển Nhi chỉ nhẹ lắc đầu, ý bảo mẫu đừng hỏi thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-74.html.]

Lưu Thanh Thanh trừng mắt Hổ Bưu thêm một , bất ngờ bỏ chạy khỏi sân.

Tống mẫu kinh ngạc sang hỏi: “Làm ? Hổ Bưu, ngươi chọc tức ?”

Hổ Bưu vội xua tay: “Tống thẩm, chẳng gì cả…” cũng vội vã chạy theo nàng ngoài.

Lâm Uyển Nhi rót chén đưa cho Tống mẫu: “Nương, nương cũng vị cô nương ?”

Tống mẫu nhấp một ngụm , gật đầu đáp: “Sáng nay nương của Hổ Bưu nhờ sang nhà vẽ mẫu hoa văn. Bà nhờ mối bà ở thôn bên tìm thê tử cho Hổ Bưu, ai ngờ hôm nay bà mối dẫn cô nương tới tận cửa.”

“Hai lão già chúng còn kịp phản ứng thì cô nương trong sân. Bà mối nàng tên là Lưu Thanh Thanh, vốn là dòng dõi quân nhân, từ nhỏ tập võ, tính tình phóng khoáng thẳng thắn, câu nệ tục lệ, tự xem mắt ai thì cứ đến thẳng nơi.”

Lâm Uyển Nhi thầm cảm thán: đời cổ đại như Lưu Thanh Thanh, đúng là chuyện hiếm thấy!

Nàng và Tống Ngọc liếc , hiểu rõ tâm ý của , cô nương là thật lòng thích Hổ Bưu, nhưng xem chừng Hổ Bưu chẳng thích nàng.

Ra khỏi Tống gia, Lưu Thanh Thanh sầm mặt rời khỏi thôn Hoàng Loan.

Bà mối đợi sẵn ở đầu làng, thấy nàng giận dữ liền gượng: “Cô nương , đừng buồn, duyên phận mà, thì tìm khác cho.”

“Ai thích ? Ta chính là ý !” Lưu Thanh Thanh nghiến răng đáp.

Nữ tử thường thì ngại ngùng khi từ chối, còn nàng khác hẳn. Gia cảnh nhà nàng chẳng tầm thường, phụ cùng ca ca đều chức trong nha môn trấn , còn khuyến khích nàng chọn chồng theo ý , bởi nàng chẳng hề sợ mất mặt.

Hôm nay gặp, nàng cảm thấy Hổ Bưu đúng là trong lòng .

Chỉ tiếc rằng, Hổ Bưu là hạng chỉ bề ngoài, chê nàng đủ dịu dàng.

nàng nào cam tâm từ bỏ? Nàng nghĩ bụng: “Chỉ là thôi ? Mai bảo nương dạy cách điểm trang!”

Từ đó về , trong thôn thường xuyên thấy một nữ tử cao lớn vận xiêm y rực rỡ, son phấn đậm đà, tìm đến nhà Hổ Bưu.

Dần dà, trong thôn cũng quen mắt.

Hổ Bưu vì tránh nàng mà liên tục lên núi săn thú, sáng sớm, tối mịt mới về.

Không ngờ, Lưu Thanh Thanh đuổi theo lên tận núi.

Hôm , ba Hổ Bưu, Tống Ngọc và Vương Nhị đang cùng săn trong rừng sâu.

Hổ Bưu phát hiện một con nhím lớn, đang định giương cung thì một mũi tên từ bay đến, ghim trúng con mồi.

Cả ba đầu , chỉ thấy Lưu Thanh Thanh từ phía , vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Cung thuật của chẳng kém ngươi chứ?”

Hổ Bưu tức đến nghẹn lời. Nữ nhân rốt cuộc liêm sỉ , cũng bám theo thế ?

Hắn xoay , nhưng Lưu Thanh Thanh chạy theo.

Vương Nhị tròn mắt theo bóng lưng nàng, lẩm bẩm hỏi: “Cô nương … chắc cao đến bảy thước nhỉ?”

Tống Ngọc liếc sang: “Nói hình nữ tử, là nam nhân đàng hoàng.”

Vương Nhị ngượng ngùng ngậm miệng.

Hai vài bước, Tống Ngọc bỗng dừng , sắc mặt đổi, hiệu im lặng kéo Vương Nhị trốn một gốc cây.

“Chuyện gì ?” Vương Nhị thì thầm.

Tống Ngọc đáp, chỉ nghiêng tai lắng .

Một lát , khẽ vén cành lá , liền kinh hãi trừng lớn mắt.

Trước mắt là một nhóm hơn chục tên nam nhân lấm lét mang theo đao gậy, y phục lộn xộn, đích thị là sơn tặc.

Và hướng chúng đang nhắm tới… chính là thôn Hoàng Loan!

 

 

Loading...