Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:20
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại đến mùa thu gặt hái, trong thôn Hoàng Loan, nhà nhà đều đồng phơi ánh dương chan chan, thu gặt hoa màu.

Duy Tống gia là ngoại lệ. Nhà chẳng ruộng đất, chẳng gieo trồng, thì cũng chẳng việc thu hoạch chi cả.

Không ít trong thôn lấy lạ: “Tống gia chẳng đồng, vẫn sống khấm khá thế ?”

Dẫu lấy ngạc nhiên, song dân trong thôn Hoàng Loan vốn chất phác thiện lương, thấy nhà ai sống cũng chỉ thầm ngưỡng mộ chớ chẳng khởi lòng ghen ghét.

Phía trong Tống gia, Lâm Uyển Nhi đang thảnh thơi trong sân, phơi nắng nhâm nhi chén thơm. Trong gian thần kỳ, vụ mùa thu về bằng cơ cấu tự động, đất cũng gieo giống mới. Nàng chỉ mới nhấp một ngụm , việc tất.

Chợt tiếng gõ cửa vang lên.

Uyển Nhi vội dậy mở.

Người đến là Tôn Nhu, chân dính đầy bùn đất, tay xách một giỏ khoai tây còn tươi rói, mặt mày hớn hở nơi ngưỡng cửa.

“Muội Tôn Nhu, mau .” Lâm Uyển Nhi vui vẻ đón nàng nhà.

Tôn Nhu đem giỏ khoai đưa tới, : “Tỷ tỷ, đây là khoai mới đào từ ruộng nhà , còn tươi nguyên, đem đến cho tỷ một giỏ, mong tỷ đừng chê.”

Lâm Uyển Nhi thấy nàng đầu đầy mồ hôi, đoán là mới từ đồng về, liền rót một chén mát đưa nàng, dịu dàng : “Muội khách khí quá , mau nghỉ cho mát .”

Tôn Nhu xuống, Lâm Uyển Nhi liền hỏi: “Dạo phụ đến quấy rầy đòi tiền nữa ?”

Tôn Nhu thế, nét mặt hiện rõ vẻ cảm kích, đáp: “Nhờ tỷ tỷ cả đấy. Từ khi khế ước, Tôn Đại Quý chẳng dám tới đòi tiền nữa. Có đến cổng nhà đòi c.h.ế.t, với Vương Nhị cứng rắn chịu, , đành bỏ . Từ đó đến nay chẳng còn thấy mặt mũi.”

Lâm Uyển Nhi gật đầu, mỉm : “Thế thì . Phu thê hai cứ giữ vững lập trường, về tất sẽ yên mà sống.”

Nói chuyện một hồi, Tôn Nhu dậy cáo từ, về nấu cơm cho Vương Nhị.

Lâm Uyển Nhi tiếp tục thưởng , phơi nắng. Hôm nay Tống Ngọc lên núi chặt củi, Tống mẫu thì Ngô thị gọi , chẳng rõ việc gì.

Trong nhà chỉ còn mỗi nàng cùng tiểu bạch hồ co trong nắng. Một một thú, cứ thế lặng lẽ bên suốt cả buổi sáng.

Đến trưa, Tống Ngọc vẫn về, Lâm Uyển Nhi đành nấu cơm đơn giản, cho bạch hồ ăn cá, còn nàng ăn cơm rang với trứng.

Ăn nửa bữa, trời đang nắng bỗng đổ mưa rào.

Nàng lo phu quân đang núi sẽ ướt, vội vàng nuốt mấy miếng cơm, lấy ô chuẩn đón.

Nào ngờ mở cửa, Tống Ngọc trở về, ướt đẫm mưa, cả lạnh run.

Lâm Uyển Nhi vội đỡ bó củi khỏi lưng , lo lắng : “Phu quân, ướt cả , đun nước nóng cho tắm, kẻo nhiễm phong hàn.”

Tống Ngọc nở nụ , gật đầu.

Tắm xong, Lâm Uyển Nhi liền bưng một bát canh gừng nóng hổi cho uống, bắt tay nấu cơm.

Nàng đang bên bếp loay hoay, Tống Ngọc bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai từ phía , khẽ rên: “Nương tử, đói quá…”

“Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Tống Ngọc vẫn ôm lấy nàng, mắt dõi theo nàng nấu bữa trưa, lòng ngập tràn ấm áp.

Ngoài trời, cơn mưa cũng dần tạnh.

Bỗng nhiên, cánh cổng gõ vang dồn dập.

Âm thanh hối hả, khiến cả hai đều sửng sốt. Tống Ngọc vội mở cửa.

Đứng bên ngoài là Hổ Bưu, mặt đầy lo lắng, mồ hôi đầm đìa.

Tống Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Xảy chuyện gì ? Sao ngươi đổ mồ hôi dữ ?”

Hổ Bưu chẳng kịp lau mặt, bước vội nhà đóng cửa .

Hạt Dẻ Nhỏ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-73.html.]

“Có chuyện chi ?” Tống Ngọc chau mày hỏi.

Hổ Bưu thở hổn hển, gãi đầu : “Ta… đắc tội !”

“Ngươi đắc tội ai?”

“Lưu Thanh Thanh…”

“?”

Từ trong bếp, Lâm Uyển Nhi cuộc đối thoại, bước , tò mò hỏi: “Hổ Bưu ca, chọc giận một cô nương?”

“Ơ… là cô nương?”

Lâm Uyển Nhi lườm một cái: “Cái tên đó mà là nam tử ?”

Cũng !

Hổ Bưu vốn quanh năm lên núi săn bắn, chẳng mấy khi tiếp xúc với nữ nhi, tự dưng dây phiền phức?

phu thê hai đưa mắt Hổ Bưu chờ giải thích.

“Chuyện là sáng nay bà mối đưa một cô nương đến nhà xem mắt, bà mối hỏi thấy cô nương thế nào… liền thật… rằng … Ai dè cô liền nổi giận, cầm chổi đuổi chạy khắp làng, còn hăm dọa sẽ xé miệng … đáng sợ lắm!”

“…” Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc đồng loạt im lặng.

Đây là nữ tử gì thế !?

Có thể khiến một kẻ to con như Hổ Bưu hoảng hồn chạy khắp làng, chắc lời y cũng nhẹ nhàng gì.

“Ngươi rốt cuộc gì?” Lâm Uyển Nhi nhíu mày.

“Ta chỉ một câu là ‘ ’ thôi mà…”

Tống Ngọc thở dài vỗ trán, Lâm Uyển Nhi thì dở dở .

Nói thế chẳng trách cô nương nổi giận!

Ngay lúc đó, ngoài cổng vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”.

Hổ Bưu ngay là Lưu Thanh Thanh tới, ánh mắt cầu cứu về phía hai .

Lâm Uyển Nhi bối rối: một nam nhân chẳng sợ hổ beo sợ một nữ tử? Hay là xin cho yên chuyện hơn ?

Ngoài cổng, tiếng nữ tử gằn lên: “Hổ Bưu, ngươi gan , gan mở cửa? Mau đây, đá văng cửa nhà ngươi!”

“Ngươi tính trốn mãi ?” Lâm Uyển Nhi cau mày .

Tống Ngọc cũng : “Giấu hoài cũng chẳng cách, ngoài xin cho xong.”

“Không, ! Ta dám gặp nàng , nàng hung dữ lắm!” Hổ Bưu sợ hãi lắc đầu, “Hôm nay nhà hai , kệ nàng .”

Bên ngoài, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, giọng Lưu Thanh Thanh vang lên: “Ngươi mở đạp cửa đấy! Xem ngươi trốn đến khi nào!”

Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc , sang Hổ Bưu, cùng thở dài: “Có lẽ nàng thật sự thật đó.”

Hổ Bưu mặt tái mét, vẻ mặt lên tất cả.

Chẳng do dự thêm, phu thê hai liền mở cửa.

Vừa lúc , Lưu Thanh Thanh đang giơ chân định đá, thấy cửa mở liền kịp thu chân .

Lâm Uyển Nhi mặt nàng, khỏi sững sờ.

 

 

Loading...