Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:19
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , khi hai tới nhà thôn trưởng, chỉ thấy Lưu Phú Quý đang trong sân hóng mát. Tôn Nhu tươi bước tới thưa rõ ý định. Lưu thôn trưởng liếc phụ tử hai một lượt, chẳng lời dư, liền mời cả hai trong sảnh.
Không bao lâu , Lưu thôn trưởng xong tờ đoạn tuyệt. Tôn Nhu vốn chữ, chỉ âm thầm về phía Lưu Phú Quý, ông liền nhẹ gật đầu, hiệu chuyện Lâm Uyển Nhi sắp xếp thỏa đáng, nàng bấy giờ mới yên tâm.
Tôn Đại Quý cũng chữ. Văn tự xong, Lưu Phú Quý liền bảo điểm chỉ. Tên chút do dự, lập tức ấn dấu tay lên giấy.
“Giờ thì thể đưa bạc chứ?” Hắn hấp tấp vươn tay , nóng ruột cầm lấy ngân phiếu.
Tôn Nhu liền lấy bạc , đưa tận tay phụ .
Tôn Đại Quý cầm ngân phiếu, vẻ mặt hí hửng, chút dây dưa liền bước khỏi nhà thôn trưởng.
Lúc , Lâm Uyển Nhi từ bên trong phòng , mặt mang theo nụ hiền.
Tôn Nhu thấy nàng, cảm động rưng rưng: “Uyển Nhi tỷ, đa tạ tỷ… thật sự cảm ơn tỷ nhiều lắm!”
Lâm Uyển Nhi nhẹ vỗ vai nàng, dịu dàng đáp: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nàng cầm lấy tờ đoạn tuyệt từ bàn lên, xem qua khẽ gật đầu tán thành, đoạn sang Lưu Phú Quý thi lễ: “Chuyện hôm nay, vẫn cảm tạ thôn trưởng tay giúp đỡ.”
Lưu thôn trưởng xòa, trong lòng thầm nhủ: Phu quân của ngươi là tay g.i.ế.c sói dữ, chuyện nhỏ thế dám đáp ứng.
Lâm Uyển Nhi cáo biệt, trao tờ văn tự cho Tôn Nhu, dặn dò: “Tờ nhất định cất kỹ, sẽ lúc trọng dụng.”
Tôn Nhu nhận lấy, nhét ngay lòng áo, cúi đầu thi lễ, giọng mang vẻ xúc động khôn xiết: “Uyển Nhi tỷ, tỷ giúp như , thực chẳng báo đáp thế nào… Về nếu việc gì cần, chỉ cần phân phó, nhất định từ nan.”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Được , cảm tạ mấy . Giờ đoạn văn trong tay, hãy an tâm mà chuẩn thành .” Lâm Uyển Nhi mỉm , ánh mắt chan chứa ấm áp.
Tôn Nhu gật đầu lia lịa, nét mặt rạng rỡ nở nụ tươi rói, lẽ là nụ thỏa nguyện nhất từ bao năm qua đến giờ.
—
Mồng mười tháng mười, tiếng pháo nổ vang trời phá tan bầu khí yên bình của thôn Hoàng Loan.
Trong sân nhà Tôn gia, thích láng giềng tề tựu đông đủ. Ai nấy đều hôm nay là ngày đại hỷ của Tôn Nhu, nên đều vui vẻ tới giúp.
Mẫu Tôn Nhu mất sớm, phụ chẳng gì, ngày thành ai đưa gả, mấy vị thím trong thôn tự mặt nương nhà gái tiễn con.
Trong đó Ngô thị, Thôi thị và tống mẫu.
Thôi thị cầm chỉ bông giúp nàng khai diện, Tống mẫu giúp trang điểm, còn Ngô thị lo búi tóc.
Tôn Nhu khoác bộ giá y đỏ thắm, giường cưới. Mấy vị thím thấy nàng vẻ khẩn trương liền thi kể chuyện chọc cho nàng khuây khỏa.
Nàng rưng rưng ba , lòng đầy cảm kích. Nếu các thím bầu bạn, e rằng hôm nay nàng sẽ cô độc một lên kiệu hoa.
“nha đầu ngốc, hôm nay là ngày đại hỷ, , lên, vui vẻ thật tươi mới .” Thôi thị dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
Tôn Nhu gật đầu, cố nén nước mắt, dám rơi nữa.
Hai nhà Vương – Tôn vốn cùng thôn, lễ thành đơn giản, quá rình rang. Vương Nhị mặc hỷ phục đỏ rực, vận tân lang, chân bước rộn ràng tới đón tân nương, theo là Tống Ngọc và Hổ Bưu.
Theo lễ, tân lang nên quỳ lạy nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng phụ Tôn Nhu chẳng đang lăn lóc nơi sòng bạc nào, bèn miễn lễ, thẳng tới phòng nàng.
Thím Thôi phủ khăn hồng cho Tôn Nhu, dìu nàng tận cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-72.html.]
“Vương Nhị , nha đầu Tôn Nhu từ nhỏ mệnh khổ, các thím đều thấy trong mắt, đau trong lòng. Giờ gả cho ngươi, nhất định đối đãi tử tế, nếu dám bạc đãi nàng, chúng quyết chẳng để yên đó !” Thím Thôi tuy , nhưng lời thì uy.
Dưới lớp khăn đỏ, Tôn Nhu từng lời, mắt rưng rưng, trong lòng ấm áp tựa như ruột thịt bên .
Vương Nhị tươi như hoa, vỗ n.g.ự.c hứa chắc như đinh đóng cột: “Các thím yên tâm! Vương Nhị con cưới Tôn Nhu là phúc phận tu mấy kiếp, đời nhất định sẽ đối xử với nàng, nếu ngày bạc đãi, các thím cứ đ.á.n.h cũng !”
Ba phụ nhân thế liền nở nụ mãn nguyện, dắt tay Tôn Nhu giao tay Vương Nhị.
Trước khi rời , hai còn cung kính dập đầu ba lạy thật sâu với các thím, như báo ân tình dưỡng dục.
Đón tân nương, Tống Ngọc và Hổ Bưu đốt thêm hai tràng pháo, Vương Nhị đó cõng Tôn Nhu về nhà.
Nhà Vương Nhị bày năm bàn tiệc trong sân, chỉ mời những hữu quen thuộc trong thôn.
Sau khi rước tân nương về, Tống Ngọc liền tới cạnh Lâm Uyển Nhi, Hổ Bưu thì bên cạnh . Hai ăn trò chuyện vui vẻ.
Vương Nhị và Tôn Nhu bái đường sự chứng kiến của thôn trưởng Lưu Phú Quý, đó Vương Nhị đưa nương tử tân phòng an vị mới ngoài kính rượu khách khứa.
Hỷ yến quê mùa tuy đạm bạc, nhưng khí vô cùng náo nhiệt, ăn uống xong liền lục tục về.
Vương Nhị hôm vô cùng cao hứng, nhất định giữ Tống Ngọc và Hổ Bưu uống rượu mừng. Hổ Bưu vốn là hảo , dĩ nhiên vui lòng bồi bạn cạn chén. Còn Tống Ngọc uống rượu, chỉ dùng thế.
Vương Nhị ngừng nâng chén, giọng bắt đầu lè nhè: “Ta… Vương Nhị hôm nay… thực sự vui mừng… Cuối cùng cưới nương tử … cảm tạ hai , đặc biệt là Tống và Lâm tẩu… Nếu hai vị, khi vẫn còn cô lẻ một … Hôm nay… mời hai vị một chén!”
Lâm Uyển Nhi thấy say đến mức rõ nữa, bèn khuyên nhủ: “Vương Nhị, ngươi cao hứng, nhưng cũng nên uống thôi, say khướt trong ngày thành .”
Nào ngờ Vương Nhị khoát tay: “Không , Lâm tẩu cứ yên tâm, tửu lượng của khá!”
Nàng đành bất lực, cùng Tống Ngọc dùng đáp lễ.
Uống với hai xong, Vương Nhị tới mặt Hổ Bưu, rót thêm một chén nữa: “Hổ Bưu , … kính một chén!”
Hổ Bưu khổ: “Thôi, bớt uống , ngươi còn tân phòng đấy.”
Vương Nhị khà khà: “Không , hôm nay là ngày vui mà… Hổ Bưu , ngươi cũng nên uống lấy may, sắp tới cũng cưới nương tử cho mà xem…”
Chưa hết câu thì loạng choạng, ngã ngay lòng Hổ Bưu.
Cuối cùng vẫn là Tống Ngọc và Hổ Bưu hợp lực đỡ tân phòng.
—
Hôn yến kết thúc, Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc mệt nhoài trở về nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Tiểu hồ ly trắng liền từ trong phòng lao , nhảy phắt lòng Lâm Uyển Nhi.
Con hồ ly nhỏ nàng nuôi lớn hơn nhiều, ôm lên thấy cũng khá nặng tay.
Một ngày gặp, nó liền quấn lấy chủ nhân nũng ngớt, dụi đầu lòng nàng ngừng, khiến nàng khúc khích vì nhột.
Tống Ngọc nương tử chơi đùa cùng tiểu hồ ly, khóe miệng cũng bất giác cong lên. Trong đầu chợt hiện lên cảnh tương lai, nếu lang hài hoặc nữ nhi, nàng sẽ ôm con như , dịu dàng với hài tử… chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy ấm lòng.