Hôm trời quang mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu, Lâm Uyển Nhi bữa cơm sáng liền chậm rãi ngoài dạo một vòng. Nàng nghĩ đến chuyện hôn sự của Vương Nhị và Tôn Nhu sắp đến, mấy hôm nay Tống Ngọc cùng Hổ Bưu đều đến giúp sửa sang nhà cửa cho Vương Nhị. Nghĩ bụng chắc Nhụy cũng đang bận rộn, mà bản nhàn rỗi, Uyển Nhi liền quyết định ghé sang xem thử thể đỡ đần gì .
Vừa tới cổng viện Tôn gia, thấy cửa chỉ khép hờ, nàng nhẹ chân bước , đến ngạch cửa bên trong truyền tiếng mắng chửi:
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt! Một chút việc nhỏ cũng chịu giúp lão tử, nuôi ngươi đúng là uổng công vô ích!”
Tôn Nhu giận dữ đáp: “cha, việc con giúp nổi, mà dù giúp con cũng . Mấy ngày nữa con sẽ thành với Vương Nhị ca, còn nhiều việc cần dùng đến bạc, đừng mong lấy thêm gì từ bọn con nữa!”
“Chưa cưới mà dám lớn tiếng với phụ , ngươi chớ quên, nếu , ngươi lấy tiểu tử đó ? Bảo ngươi xin ít bạc mà cũng chịu, đồ nữ nhi bất hiếu!”
Vừa dứt lời, một cái tát như trời giáng vang lên. Tôn Nhu ôm mặt, lệ rưng rưng, c.ắ.n răng lời nào. Nàng chỉ hận sinh trong một nhà như , gọi là cha chẳng khác gì cầm thú, quanh năm bài bạc thì mắng chửi, đ.á.n.h đập.
Tôn Đại Quý nữ nhi nước mắt ngắn dài, hừ lạnh một tiếng, hằn học rời khỏi nhà. Lâm Uyển Nhi trốn đống củi hết bộ, đợi xa mới bước . Trong nhà, Tôn Nhu đang bệt đất, một bên má đỏ bừng, mắt ngấn lệ.
Thấy Uyển Nhi đến, nàng vội lau lệ, gượng : “Uyển Nhi tỷ, tỷ tới đây?”
Lâm Uyển Nhi nàng mà xót lòng, bước đỡ dậy: “Ta chuyện hôn sự của sắp tới, đến xem gì cần giúp. Vừa nãy hết … Phụ đ.á.n.h nữa ư?”
Tôn Nhu cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như muỗi: “Chuyện khiến tỷ chê …”
“Muội gì sai cả, chê cũng là chê kẻ cha gì .” Lâm Uyển Nhi thở dài, “Hắn đ.á.n.h là vì chuyện bạc ?”
“Dạ…” Tôn Nhu nghẹn ngào , “Hắn lấy sính lễ của Vương Nhị ca đ.á.n.h bạc, giờ thua sạch, còn thiếu nợ thêm, sang bắt xin thêm. Muội chịu nên tay.”
Nghe , Lâm Uyển Nhi ánh mắt lạnh dần: “Tôn tỷ , định để giày vò đến bao giờ?”
Tôn Nhu ngẩn , đáp.
Uyển Nhi trầm giọng tiếp: “Muội cứ vì một chữ hiếu mà mềm lòng, hết đến khác dung túng, khiến nước lấn tới. Nếu thực sự cắt đứt đau khổ, dứt khoát một , đoạn tuyệt phụ tử, từ nay về còn liên can nữa!”
Tôn Nhu sững , ánh mắt m.ô.n.g lung. Một lúc , nàng rơi nước mắt, nghẹn ngào: “Uyển Nhi tỷ, tỷ đúng… nếu cắt đứt, chỉ mà cả Vương Nhị ca cũng yên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-71.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng lau nước mắt, ánh mắt dần trở nên kiên nghị: “Được! Muội sẽ đoạn tuyệt! Dù đời chê bất hiếu, cũng hối hận!”
Uyển Nhi gật đầu hài lòng: “Muội quyết là . Nếu cần chứng, nguyện theo cùng đến chỗ thôn trưởng.”
—
Đêm đến, Tôn Đại Quý từ Vương Nhị chỗ trở về, mặt mày nhăn nhó, miệng ngừng lẩm bẩm mắng chửi. Hắn bếp uống mấy hớp rượu, thấy bếp lạnh tanh, lửa nhóm, tức giận đùng đùng lao ngoài quát tháo:
“nha đầu c.h.ế.t tiệt , còn mau nấu cơm cho lão tử? Muốn tạo phản chắc?”
Vừa dứt lời, cửa phòng mở , Tôn Nhu bước , ánh mắt lạnh như băng. Nàng đáp, chỉ rút trong tay áo một tờ ngân phiếu hai mươi lượng, giơ lên mặt .
“Cha, đây là bạc . lấy , đồng ý với con một chuyện.”
Tôn Đại Quý thấy bạc thì hai mắt sáng như , vội nhào tới, nhưng Tôn Nhu rút tay , lạnh giọng: “Nghe rõ! Sau hôm nay, đến tìm con và Vương Nhị ca nữa, cả đời đòi một đồng một hào!”
Tôn Đại Quý chau mày: “Chuyện … khó lắm…”
“Không gì khó! Nếu đồng ý, lập văn tự mặt thôn trưởng, rõ đoạn tuyệt phụ tử, bạc giao ngay. Bằng , một văn cũng đừng hòng!”
Tôn Đại Quý do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nữ nhi, thèm khát tờ bạc , đành nghiến răng: “Được ! Đi thì ! Chỉ cần tiền, lão tử lập gì cũng !”
—
Chuyện đoạn tuyệt phụ tử giữa Tôn Nhu và Tôn Đại Quý nhanh chóng truyền khắp cả thôn. Có chép miệng tiếc nuối, cũng kẻ tán thưởng dũng khí của nàng. Duy chỉ Vương Nhị, xong chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng lòng, khẽ :
“Từ nay về , là duy nhất của nàng. Đừng sợ gì cả.”
Tôn Nhu nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy . Từ giây phút , nàng , thật sự thoát khỏi bóng ma , bắt đầu một cuộc đời mới.