Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:17
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện nhà Tôn gia xem như tạm khép , phu thê Lâm Uyển Nhi cũng trở về Tống gia.

Tống mẫu sớm chuẩn cơm nước từ lâu, thấy hai về trễ, liền cẩn thận hâm đồ ăn nữa.

Lâm Uyển Nhi bụng đói meo từ sớm, xuống cầm bát lên ăn liền. Từ ngày gian trong nàng thăng cấp, thì khẩu phần của cả nhà cũng “thăng cấp” theo.

Tống mẫu nhớ kỹ khẩu vị của tức phụ, thường xuyên đổi món ngon cho hợp miệng nàng. Nào là móng heo sốt tương, vịt kho đậm đà, măng tre xào dầu, canh gà tẩm bổ, thỏ rừng xào cay tê lưỡi.

Từ khi Tống Ngọc lên núi săn bắn, thỉnh thoảng trong nhà cũng thêm vài món dã vị ngon lành.

Lâm Uyển Nhi vốn tăng cân, nhưng ai mà nỡ từ chối từng mỹ vị cơ chứ?

Tống mẫu lúc nào cũng mang món ngon đặt mặt nàng, thấy nàng ăn ngon miệng thì vui như mở hội, miệng quên nhắc nhở:

“Tức phụ , ăn nhiều chút, con gầy quá đó.”

Tống Ngọc cũng phụ họa, gắp cho nàng cái đùi gà lớn, thêm một đống thịt thỏ đặt đầy cả bát của nàng.

Lâm Uyển Nhi: trầm ngâm”

Quả là dạo nàng gầy thật,

Nếu một ngày nàng béo tròn như quả bóng, Tống Ngọc nhất định trốn thoát trách nhiệm!

Sau bữa tối, nàng quả thật ăn đến no căng bụng, giường trở thôi, bụng trướng khó chịu, ngủ nổi.

Tống Ngọc liền tất tả bếp nấu một bát nước mạch nha, bưng tới cho nàng uống.

Uống xong, cảm giác đầy bụng giảm phần nào, Tống Ngọc cẩn thận giúp nàng xoa bóp bụng.

Lâm Uyển Nhi lim dim đôi mắt, chỉ thấy ấm áp trong lòng, bao lâu liền buồn ngủ .

Thấy nàng ngủ , Tống Ngọc nhẹ tay đắp chăn, đó cẩn thận kéo nàng lòng ôm ngủ.

Một giấc ngủ ngon lành trôi qua, sáng sớm hôm , Lâm Uyển Nhi hé mắt tỉnh dậy thì thấy Tống Ngọc thức từ lâu, đang bên cạnh nàng chớp mắt.

“Này, phu quân, dậy sớm thế?” Nàng khẽ một tiếng hỏi.

Nụ khiến Tống Ngọc khổ nổi.

Tối qua ôm nàng ngủ, phát hiện tiểu nương tử nhà , chỗ cần tròn thì tròn vô cùng, đang say ngủ cứ nép lòng mà cọ cọ, khiến lòng ngứa ngáy như trêu đùa.

Nàng thì ngủ ngon lành, còn thì canh cánh đến sáng.

Lâm Uyển Nhi ánh mắt chút bất thường liền đoán điều chẳng lành, còn kịp nhích duỗi tay ôm lấy, kéo lòng…

Đến bữa sáng, nàng thậm chí xuống nổi giường, chỉ giường yếu ớt thở dốc.

Tống Ngọc áy náy xót nương tử, tự tay bưng cháo trắng và bánh nướng tận phòng đút cho nàng ăn.

Ăn xong, dỗ nàng nghỉ thêm lát nữa.

Tống mẫu cả buổi sáng thấy tức phụ bước khỏi phòng, trong lòng lo lắng, suýt chút nữa chạy mời đại phu.

Tống Ngọc vội ngăn :

“Nương, , Uyển Nhi chỉ mệt chút thôi, nghỉ một lát sẽ khoẻ.”

Tống mẫu bán tín bán nghi:

“Thật ? Không cần mời đại phu thật chứ?”

Tống Ngọc khẽ mỉm , gò má ửng đỏ:

“Thật đó nương, nàng , nghỉ một chút là .”

Tống mẫu thế cũng hỏi thêm, chỉ dặn dò:

“Vậy con nhớ chăm sóc nàng cẩn thận.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống Ngọc liên tục gật đầu, mặt đỏ hồng.

lúc , Ngô thị tới tìm Tống mẫu rủ trấn mua ít đồ, Tống mẫu cũng từ chối, vội vã thu dọn ngoài cùng bà.

Ngô thị đ.á.n.h xe bò, liền đ.á.n.h chiếc xe nhà đến đón Tống mẫu.

Trên đường, họ gặp Thôi thị cũng đang trấn, Ngô thị nhiệt tình mời bà cùng xe.

Ba đều là hàng xóm quen, chuyện trò ríu rít suốt quãng đường.

Ngô thị hỏi:

“ Thôi tẩu, xuân Hạnh nhà tẩu gả cũng một tháng nhỉ?”

Thôi thị tươi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-70.html.]

thế, hồi đầu lão Thạch thương chân, còn sợ hoãn cưới, ai ngờ mười mấy ngày là lành hẳn, thành hôn như dự tính, giờ đôi trẻ sống với mặn nồng lắm.”

Ngô thị thở dài một :

“Lại , các đúng là may mắn. Nhà Hổ nhi thì , năm nay hai mươi lăm mà vẫn lập thất, lo c.h.ế.t mất!”

Tống mẫu khẽ:

“Khả tẩu đang sốt ruột vì chuyện hôn sự của Hổ Bưu hả?”

“Phải , nương ai mà lo. Ngay cả Vương Nhị, nhỏ hơn con ba tuổi mà cũng sắp lập thất , còn thằng con ngốc nhà vẫn ngây ngây dại dại, chẳng học theo .”

Tống mẫu thế sửng sốt:

“Vương Nhị trong lòng ư?”

Thôi thị chen lời:

“Vậy mà tỷ còn ? Là cô nương Tôn gia – Tôn Nhu đó. Nghe hôm qua cha nàng đ.á.n.h bài thua tiền, suýt chút nữa bán cả nữ nhi gán nợ, là Vương Nhị tay cứu giúp. Tôn phụ cũng miệng sẽ gả Tôn Nhu cho Vương Nhị .”

Mấy chuyện , ai ở gần nhà Tôn gia đều qua.

Ngô thị lẩm bẩm:

“Vậy là trong ba săn , chỉ còn mỗi Hổ nhi nhà lập thất thôi!”

Thôi thị tủm tỉm:

“Tẩu sốt ruột thì mau tìm mối cho nó, mời bà mối đến xem mắt là .”

Tống mẫu cũng gật đầu phụ họa, thời buổi , nữ nhi lo gả, nhưng lang nhi lớn hai mươi lăm mà lập thất thì đúng là khiến cha nương lo lắng.

“Nghe bà mối thôn bên là bà Từ mối giỏi, tẩu thử đến nhờ xem , chắc chắn sẽ tìm tức phụ ưng ý.” Thôi thị đề xuất.

Ngô thị xong liền rạng rỡ hẳn:

“Thế thì quá, khi nào rảnh sẽ đích sang tìm bà .”

Chuyện Vương Nhị và Tôn Nhu chẳng mấy chốc lan đến tai Lâm Uyển Nhi, nàng xong cũng thấy kinh ngạc.

Tống Ngọc , khi Vương Nhị , Tôn Nhu cha đ.á.n.h thêm trận nữa. Vương Nhị đau lòng, liền sáng sớm hôm đến tận nhà cầu .

Lâm Uyển Nhi thở dài:

“Cô nương Tôn gia cũng thật khổ, gặp cha như thế… Vương Nhị che chở, chắc ngày tháng về sẽ hơn.”

Tống Ngọc nhẹ giọng đáp:

“Vương Nhị vốn sống một , cha , giờ thành với Tôn Nhu, cũng là đôi bên cứu rỗi .”

Lâm Uyển Nhi gật đầu mỉm , :

“Vương Nhị cha nương, đến lúc thành , phu thê chúng nên giúp đỡ một tay.”

Tống Ngọc mỉm , khẽ hôn lên trán nàng một cái:

“Ta lời nương tử.”

Chiều hôm , Tống mẫu về tới nhà, trấn, bà mua ít thứ mang về.

Tống Ngọc đón, đỡ đồ phụ mẫu trong. Trong phòng bà, vô tình thấy trong rổ kim chỉ mấy bộ áo nhỏ bằng vải mềm mại.

Là từng đường kim mũi chỉ, khâu thành áo quần nhỏ xíu – rõ ràng là y phục cho tiểu oa nhi.

Tống Ngọc nhịn vươn tay sờ thử, vải mềm mịn, may khéo vô cùng, trông đáng yêu.

“Những bộ là nương ?”

Tống mẫu lúc mới sực nhớ tối qua xong kịp cất.

hiền hậu:

“Ta già rảnh rỗi, cũng chẳng giúp gì các con, bèn nghĩ tranh thủ lúc còn khỏe mạnh, may sẵn ít y phục cho mấy đứa cháu tương lai. Giờ thể con cũng khá hơn, hai đứa cũng nên nghĩ tới chuyện sinh oa nhi . Có trẻ nhỏ, nhà mới thêm phần ấm cúng.”

Tống Ngọc xong, hai gò má đỏ bừng.

Hắn vẫn luôn nương thương trẻ con, cũng nhà họ Tống nhân đinh đơn bạc, nương vẫn luôn mong thêm tiếng trẻ nhỏ trong nhà.

Còn chuyện sinh con… đang nỗ lực đây mà!

 

 

Loading...