Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:35
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Uyển Nhi trong lòng hớn hở vui mừng, bèn quyết định dùng một phần bạc kiếm để mua thêm chút gạo thịt, cải thiện bữa cơm trong nhà.
Khi ngang qua quầy bán gạo mì, nàng mua hai mươi cân gạo trắng, mười cân bột mì tinh, đều là hạng thượng hảo, hết tổng cộng ba trăm văn tiền.
Chưởng quầy thấy nàng là một tiểu nương tử mua nhiều như thế, còn bụng hỏi cần đưa tới tận thôn . Lâm Uyển Nhi mỉm từ chối, nàng gian chứa vật, chỉ cần bỏ đồ đó là xong, về nhà tay cũng chẳng ai nghi ngờ.
Mua xong gạo mì, nàng ghé qua sạp rau. Cải trắng, củ cải, măng xuân… thứ nào cũng chọn ít nhiều, mất thêm một trăm văn nữa. Thú thật nàng thật sự chẳng ăn thêm miếng bánh rau dại nào nữa .
Phía là sạp thịt, vây quanh đông như trảy hội. Từ lúc nàng xuyên tới nơi , ngoài cá vẫn nếm miếng thịt nào, hôm nay thế nào cũng mua lấy một ít cho Tống Ngọc bồi bổ.
Thừa dịp ai để ý, nàng nhanh tay đem gạo mì rau củ bỏ hết trong gian, đó chen giữa đám đông.
“Ông chủ, thịt bao nhiêu tiền một cân ?” Lâm Uyển Nhi hỏi.
Lão chủ tiệm thịt tay cầm d.a.o thái thịt đáp: “Thịt heo tươi ba mươi văn một cân, sườn heo bốn mươi văn, cô nương cần thứ gì?”
“Thịt heo hai cân, sườn một cân.” Nàng đáp.
Thịt ở đây giá cũng rẻ, nhưng nàng chỉ định mua chút ít để Tống Ngọc bồi bổ thể. Số tiền còn , nàng để dành sửa sang nhà cửa nữa.
Xong việc mua thịt, nàng sắm thêm vài món gia vị cần dùng trong bếp. Lúc trời xế chiều, nàng liền đem những món nặng bỏ gian, tay chỉ xách vài món lặt vặt, thong thả về.
Trên đường về nhà, gặp lúc mặt trời lặn, ráng chiều đỏ rực nhuộm nửa trời. Cảnh sắc như tranh, gió nhẹ thổi qua, lòng nàng cũng an tĩnh hẳn.
Lúc về đến đầu thôn, trời tối hẳn. Dưới gốc cây bên đường là một bóng quen thuộc, chính là Tống mẫu đang ngóng trông.
Uyển Nhi vội đưa đồ trong gian , tay gánh vai xách, chầm chậm bước làng.
Tống mẫu thấy nàng, cõi lòng liền thở phào nhẹ nhõm, hấp tấp bước tới đón:
“Uyển Nhi, con rốt cuộc cũng về . Làm trông ngóng cả buổi!”
Thấy tay nàng xách theo bao nhiêu đồ, Tống mẫu khỏi kinh ngạc: “Ấy da, con mua hết những thứ ?”
Uyển Nhi gật đầu, đáp:
“Dạ, hôm nay con bán cá ba lượng bạc, mua ít gạo, ít thịt, ít rau… Nhà cũng nên cải thiện bữa ăn một chút.”
Tống mẫu mà ngẩn , mừng sững sờ, ba lượng bạc? Bán cá thế nào mà kiếm từng ?
Thấy Uyển Nhi lưng gập xuống vì gánh nặng, Tống mẫu vội giành lấy phần lớn bao gói, tay nhanh nhẹn đỡ cho nàng nhẹ gánh.
“Con vắng cả ngày, tống ngọc ở nhà ngoan ạ?” – Uyển Nhi hỏi.
Tống mẫu thở dài:
“Lúc đầu còn đỡ, càng về càng quấy. Cứ đòi tìm con mãi. Đứa nhỏ giờ dính lấy con lắm , xa con một lát cũng yên.”
Tống Ngọc vốn phần si ngốc, nhưng mấy hôm nay nàng tận tâm chăm sóc, tình cảm cũng càng ngày càng sâu đậm, cho Tống mẫu mà cũng ấm lòng.
Hai trò chuyện về đến cửa nhà.
Vừa mở cửa, Tống Ngọc từ trong chạy ào , dang tay ôm chầm lấy nàng:
“Nương tử! Rốt cuộc nàng cũng về ! Ta đợi nàng cả ngày đó, nhớ nàng lắm…”
Tống mẫu thấy thế thì mặt đỏ bừng, lặng lẽ phòng bếp, tay còn xách theo mấy túi gạo.
Đến cửa bếp, bà nhịn đầu liếc , thấy hai tiểu phu thê còn đang ôm , trong lòng bỗng ngọt như uống mật.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Tiểu tử ngốc … rốt cuộc cũng thương thê tử .” Bà nghĩ , lòng vui mừng lắm.
Nếu mà… thêm chút nữa, khi bà sớm ôm cháu chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-7.html.]
Dù thì Uyển Nhi cũng quyết ở nhà họ Tống, việc phu thê viên phòng là chuyện sớm muộn. Vì thế, Tống mẫu âm thầm nghĩ lẽ nên chỉ dạy cho lang nhi chút đạo lý phu thê, để sớm ngày cháu bồng.
Chỉ là… con ngốc như , chuyện bà cũng thật chẳng dạy thế nào.
Thôi thì, Uyển Nhi là đứa lanh lợi, mai mốt tìm dịp bóng gió với nàng một hai câu, chắc nàng sẽ hiểu.
Bên ngoài, Lâm Uyển Nhi vẫn chỉ xem Tống Ngọc như một đứa trẻ, nửa phần tâm tư nữ nhi thường tình. Thấy ôm chặt đến thế, nàng dịu giọng dỗ:
“Ngoan, về đây. Sao xuống giường thế? Nhỡ động đến vết thương thì ?”
Tống Ngọc rầu rĩ:
“Ta đau… Ta nhớ nàng.”
Nói , càng siết chặt vòng tay.
Nàng ôm sát lòng, ấm cơ thể lan sang khiến mặt nàng bỗng đỏ lên. Nàng vội vã thoát khỏi vòng tay , tìm cớ :
“Ta… giúp nương nấu cơm !” – Rồi nhanh chóng chạy bếp.
Bữa tối hôm là bữa cơm thịnh soạn nhất trong suốt bao ngày qua.
Tống mẫu dùng gạo trắng nấu một nồi cháo sánh mịn, dùng bột mì hấp ba cái bánh bao trắng tinh, cắt chút thịt món thịt kho măng xuân.
Vừa bưng mâm , mùi thơm lan khắp gian nhà. Cháo gạo trắng sánh đặc, thơm lừng, bánh bao mềm xốp, thịt măng đậm đà. Cả nhà mà bụng réo lên từng đợt.
Tống Ngọc hôm nay chịu xuống giường, nhất quyết chịu ăn trong phòng, cứ cạnh nương tử dùng bữa.
Hắn bàn đồ ăn đầy ắp, trong mắt là nghi hoặc. Tống mẫu liền giải thích:
“Đều là do nương tử con bán cá trấn, kiếm bạc mua về đó.”
Tống Ngọc thì mắt sáng lên, vội giơ ngón tay cái:
“Nương tử giỏi quá!”
Lâm Uyển Nhi , gắp cho một đũa thịt: “Nào, nếm thử xem ngon ?”
Tống Ngọc nhai vài miếng, mắt sáng bừng, liền: “Ngon lắm! Thịt ngon thật đó!”
Tống mẫu thấy lang nhi ăn thịt mà vui đến , trong lòng khỏi xót xa. Hồi phụ còn sống, nhà tuy giàu nhưng cũng đến mức miếng thịt. Từ ngày ông mất, cả nhà chẳng còn ai ăn nổi miếng thịt heo nữa.
Giờ thấy con ăn ngon, bà cũng thấy ấm lòng.
Tống Ngọc nhai quên gắp một miếng thịt đưa tới miệng Uyển Nhi:
“Nương tử cũng ăn!”
Lâm Uyển Nhi ngượng ngùng nghiêng mặt né tránh: “Ta tự ăn .”
vẫn đưa tới tận miệng, chịu bỏ tay. Nàng bất đắc dĩ đành há miệng, c.ắ.n lấy miếng thịt, mới tít mắt hài lòng.
Bữa cơm , ba ăn đến no căng bụng. Lâu lắm mới một bữa ngon ấm cúng đến .
Sau bữa cơm, Lâm Uyển Nhi nhóm lửa nấu một nồi nước lớn, hôm nay nàng cả ngày, chen chúc mua bán, mồ hôi ướt hết , thể cũng chút mùi, tắm rửa sạch sẽ mới .