Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:16
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy Vương Nhị đưa tay lấy khế ước bán , lão họ Ngô rụt tay về, cợt:

“Tiền ?”

Vương Nhị lạnh giọng:

“Nhìn cho rõ, đây là một trăm lượng bạc.”

Dứt lời liền rút từ trong áo một tờ ngân phiếu trắng tinh.

Lão Ngô thấy tờ ngân phiếu trong tay y, hai mắt sáng rực, chờ nổi liền đưa tay định đoạt lấy.

Vương Nhị liền lui tay, mắt chằm chằm:

“Trước giao khế ước !”

“Được .”

Ngô hữu quý vội nhét khế ước tay Vương Nhị, nhanh như chớp đoạt lấy tờ ngân phiếu, toe toét.

Vương Nhị cầm khế ước đưa tới mặt Tôn Nhu, xác nhận sai liền nhờ thôn trưởng lập văn tự, bắt lão Ngô điểm chỉ, cam kết nhận đủ bạc, về quấy rầy Tôn gia.

Ngô hữu quý lấy bạc, tươi hớn hở mà rời .

Tôn Nhu cuối cùng cũng cứu. Nàng run run đón lấy khế ước từ tay Vương Nhị, lập tức xé nát thành từng mảnh vụn. Ánh mắt đầy cảm kích Vương Nhị, nghẹn ngào thôi:

“Vương Nhị ca, thật lòng cảm tạ , nếu hôm nay , chỉ sợ…”

Vương Nhị nhạt:

“Được , hiện tại . Sau lão già đó cũng chẳng dám bén mảng tới nữa.”

Người vây xem cũng tản hết, trong sân chỉ còn Tôn Đại Quý, Tôn Nhu, Vương Nhị và Lâm Uyển Nhi.

Tôn Đại Quý thấy tay giữ , lập tức đổi sắc mặt, hì hì:

“Nhu nhi, còn mau mời ân công và cô nương Lâm trong nghỉ một lát?”

Tôn Nhu chỉ thấy cha xoay mặt nhanh như trở bàn tay, lòng khỏi ghê tởm, chỉ lạnh lùng liếc một cái, thèm để ý.

Nàng sang Vương Nhị và Lâm Uyển Nhi:

“Vương Nhị ca, Uyển Nhi tỷ, hôm nay thật sự cảm tạ hai , nếu ngại, xin mời nhà dùng chén nóng.”

Vương Nhị và Lâm Uyển Nhi đều khách sáo, chỉ là đảo mắt quanh trong nhà, đồ đạc ngổn ngang, đất cát bừa bộn, chẳng chỗ đặt chân. Hồi sáng Ngô hữu quý xông lục tung thứ tìm bạc, khiến nhà cửa chẳng khác gì bãi chiến trường.

Tôn Nhu vội vàng cúi thu dọn, gương mặt đầy ngượng ngùng.

Vương Nhị và Lâm Uyển Nhi cùng :

“Không cần phiền thế.”

“Chỉ cần . Nhà còn chút việc, xin cáo từ .” – Lâm Uyển Nhi .

Vương Nhị thì gãi đầu, hề hề:

“Ta về, nương gọi về ăn cơm.”

Thấy Vương Nhị định , Tôn Đại Quý luống cuống đuổi theo, kéo tay nữ nhi tới mặt Vương Nhị:

“Vương Nhị, chờ !”

Vương Nhị dừng bước, đầu hỏi:

“Thúc còn việc gì ?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tôn Đại Quý , vẻ mặt đầy nịnh hót:

“Hôm thúc từng , chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền chuộc nợ, thì sẽ gả Nhu nhi cho ngươi. Giờ ngươi chỉ cứu mạng hai cha con , mà còn là ân nhân lớn của nhà . Từ xưa vẫn ‘cứu mạng chi ân, lấy báo đáp’, ngươi xem… chọn ngày nào để đến cửa dạm hỏi đây?”

Nghe thế, Vương Nhị chút hổ, đưa tay gãi đầu. Tôn Nhu dung mạo xinh , mà bản y cũng đang tính chuyện lập thất. Nếu Tôn phụ chịu gả, thì đúng là chuyện .

khổ nỗi, một trăm lượng bạc dành dụm bao năm mới mất sạch, giờ lấy sính lễ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-69.html.]

Tôn Đại Quý thấy y chần chừ, còn đang định mở miệng thăm dò thì nữ nhi lườm cho cháy mặt.

Tôn Nhu suýt bật , nhưng thấy nực hơn là cái mặt “từ phụ” đầy giả tạo của cha . Gả ư? Nàng còn lạ gì cha . Mồm thì gả, bụng thì tính đường đòi thêm bạc.

Vương Nhị là ân nhân cứu mạng nàng, nếu y chê nàng từng bán, thì nàng cũng nguyện lòng. nàng tuyệt đối để phụ đem mồi kiếm tiền.

Tôn Đại Quý nữ nhi lườm đến phát lạnh, ngoài mặt còn cố nặn vẻ từ ái, trong lòng thì c.h.ử.i thầm: “Con tiện nhân, dám lườm lão tử ? Nếu ngươi thể mang về thêm một khoản sính lễ thì còn , nếu cho ngươi thanh lâu kiếm bạc!”

Chưa đợi lão mở miệng, Tôn Nhu cướp lời:

“Vương Nhị ca, Uyển Nhi tỷ, hôm nay tiếp đãi chu đáo, hôm khác sẽ đích sang tạ ơn.”

Lâm Uyển Nhi bên, sớm mánh khóe của Tôn Đại quý. Nói là báo ân, thực chất là moi thêm sính lễ. Một màn “ân nghĩa” đúng là chọc .

“Muội nghỉ ngơi , bọn xin cáo biệt.”

Nàng liếc mắt hiệu cho Vương Nhị, xoay rời khỏi viện.

Vương Nhị vội bước theo.

Hai một quãng, khỏi phạm vi Tôn gia, Vương Nhị mới sang hỏi:

“Uyển… ờ… tẩu tử, chuyện gì ?”

Một tiếng “tẩu tử” khiến Lâm Uyển Nhi suýt nghẹn, liếc xéo y một cái:

“Sợ ngươi nhất thời hồ đồ theo lời phụ Tôn , nhắc nhở ngươi một câu. Phụ Tôn nghiện cờ bạc, là hố đáy. Nếu ngươi thật lòng cưới Tôn , thì nên suy xét cho kỹ.”

Nàng tiện trắng, nhưng ý tứ rõ ràng.

Vương Nhị tính tình hào sảng, nhiều chuyện suy tới. Nay Lâm Uyển Nhi nhắc, mới vỡ lẽ. Y còn tưởng hùng cứu mỹ nhân sẽ bế về, nào ngờ mỹ nhân sống trong bụi gai, chẳng dễ hái.

Hai còn đang chuyện, Tống Ngọc từ xa chạy .

Hắn gọi họ một con hẻm nhỏ, đó từ trong áo lôi một tờ ngân phiếu.

Vương Nhị mắt tinh, liếc một cái liền nhận :

“A! Đây chẳng là ngân phiếu trăm lượng đưa cho lão Ngô ? Làm ở trong tay ?”

Tống Ngọc nhạt:

“Nghe lão Ngô khỏi Hoàng Loan thôn thì gặp cướp, lấy sạch bạc…”

“Cướp? Chẳng lẽ… cướp về?” Vương Nhị trợn tròn mắt.

Tống Ngọc chỉ , đáp.

Vương Nhị mừng rỡ nhận ngân phiếu, nhịn hôn lấy hôn để, ha hả:

“Lại , trời phụ !”

Cười xong cau mày:

… lão Ngô mất tiền, khi nào về quấy rầy nữa ?”

Lâm Uyển Nhi khẽ:

“Vì mới bảo ngươi mời thôn trưởng lập văn tự, bằng chứng rõ ràng, thể trở mặt.”

Vương Nhị lúc mới gật gù:

là phụ thê các mưu trí, lão Ngô đ.á.n.h c.h.ế.t cũng ngờ bạc trở về tay .”

Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc nhẹ, nàng dặn:

“Đây là tiền ngươi vất vả gom góp, đừng để kẻ gian lừa mất nữa.”

Vương Nhị quý trọng nhét tờ ngân phiếu áo, hề hề:

“Hôm nào mời hai ăn bữa lớn!”

 

 

Loading...