Chỉ thấy lão già họ Ngô nhếch môi lạnh, : “Phải, là năm mươi lượng. tiểu tử ngươi hùng cứu mỹ nhân, thì bổn gia thu gấp đôi, một trăm lượng. Nếu ngươi lấy , liền giao khế bán . Nếu , đừng múa mép .”
“Ngươi!” Tôn Nhu tức đến đỏ mặt, ngờ lão nhân mặt dày đến thế. Nàng bất lực sang Vương Nhị, khẽ : “Vương Nhị ca, cố ý khó . Muội mệnh khổ, gặp phụ như , nhưng thể liên lụy . Huynh mau .”
Vương Nhị nắm chặt nắm tay, nghiến răng : “Một trăm lượng thì một trăm lượng. Lấy khế bán đây.”
Ngô lão đầu thế, trong mắt liền lóe sáng, dường như thật sự ngờ tiểu tử bạc. Lão lạnh: “Được, một tay giao tiền, một tay giao khế.”
Nghe Vương Nhị chắc như đinh đóng cột, bên cạnh Tôn Đại Quý cũng giật ít. Tiểu tử thật ý với nữ nhi nhà ? Hắn chớp mắt một cái lập tức xun xoe: “Ha ha, Vương Nhị , Tôn thúc đa tạ ngươi cứu nữ nhi của . Chỉ cần ngươi chịu bỏ một trăm lượng bạc chuộc , Tôn thúc đây liền gả Nhu nhi cho ngươi!”
Tôn Nhu , tức thì trừng mắt phụ , giận đến run : “Cha, câm miệng cho con!”
Nàng áy náy sang Vương Nhị, nhỏ giọng : “Vương Nhị ca, cha ăn hồ đồ, đừng để bụng. Khoản bạc , Nhụy nhi nhất định sẽ trả .”
Vương Nhị chỉ mỉm , : “Không .”
Hắn thấy Tôn Nhu ép bán cho lão già , nỡ, cũng thể trơ mắt nàng tìm c.h.ế.t. Chuyện hôm nay để kết nhân duyên, cũng chẳng mưu cầu hậu phúc, chỉ là thể khoanh tay .
Ngô lão đầu thấy vẫn lấy bạc, liền giục: “Sao ? Lấy bạc mà lâu thế? Nếu đến khi mặt trời lặn còn đem tới, liền mang !”
Vương Nhị : “Được. Ngươi cứ chờ ở đây. Ta về lấy bạc.”
Nói toan rời , một cánh tay kéo ngõ nhỏ. Vừa thấy rõ , kinh ngạc thốt lên: “Tống Ngọc? Muội tử Uyển Nhi? Sao hai ở đây?”
Lâm Uyển Nhi nghiêm giọng hỏi: “Vương Nhị ca, thật sự định bỏ một trăm lượng bạc chuộc cho Tôn Nhu?”
Vương Nhị bất đắc dĩ nhún vai: “Chẳng lẽ nàng c.h.ế.t mắt?”
Tống Ngọc tiếp lời: “ thật sự một trăm lượng ?”
Vương Nhị , sắc mặt thoáng khó coi: “Chỉ đủ, là bạc dành dụm bán thú săn mấy tháng nay, vốn để cưới thê tử đấy.”
Lâm Uyển Nhi khẽ : “Vậy thì càng nên giao bạc dễ dàng. Muội một chủ ý, thử xem.”
Vương Nhị gật đầu, Tống Ngọc : “Trước hết, khi ngươi mang bạc tới, mời thôn chính đến cùng, lập khế ước rõ ràng. Như , lão già thể lật lọng.”
Lâm Uyển Nhi gật đầu tiếp lời: “Lại thêm một tờ giấy rõ, khi giao bạc, khế ước cũ vô hiệu, tái quấy rầy Tôn Nhu, càng đòi thêm bạc nữa.”
Vương Nhị xong liền giơ ngón tay cái: “Chiêu , hiểu ! Đa tạ tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-68.html.]
Đoạn rời , Tống Ngọc gọi giật: “Khoan !”
Vương Nhị đầu, Tống Ngọc khoanh tay, bình thản : “Từ nay về , gặp thê tử của , nhớ gọi một tiếng ‘Tẩu tử’.”
Vương Nhị sửng sốt, khổ: “Biết , là tẩu tử của , ?”
Hắn chạy , để Tống Ngọc và Lâm Uyển Nhi trong ngõ. Nàng mỉm , ghé tai thì thầm vài câu. Tống Ngọc xong khóe môi cong lên, gật gù: “Được, cứ theo lời nàng.”
Không lâu , Lâm Uyển Nhi bước khỏi ngõ, sân Tôn gia. Lúc quá nửa canh giờ, lão Ngô chờ đến sốt ruột, giọng khinh khỉnh quát: “Tên tiểu tử còn ? Xem bạc cũng chẳng , cô nương, theo về nhà !”
Tôn Nhu đỏ mắt, vẫn ngoan cố chờ đợi: “Ta tin Vương Nhị ca nhất định sẽ đến.”
Ngô lão đầu khẩy, giơ tay định kéo nàng , một giọng nữ vang lên chặn : “Dừng tay!”
Hắn đầu , thấy Lâm Uyển Nhi bước từ đám đông, ánh mắt lạnh lẽo khiến lão bất giác rùng .
“Ngươi là ai? Hôm nay lắm kẻ xen chuyện khác thế?”
Lâm Uyển Nhi đáp, chỉ kéo Tôn Nhu sang một bên, lạnh giọng : “Vương Nhị hứa mang bạc tới, ngươi gấp cái gì?”
Tôn Nhu cảm kích nàng: “Đa tạ Uyển Nhi tỷ.”
Người trong thôn thấy cũng phụ họa theo: “Phải đó, chờ thêm một lát thì ?”
lúc , hô lên: “Vương Nhị về !”
Chỉ thấy Vương Nhị xuất hiện giữa đám đông, theo là một dáng vóc quen thuộc, chính là thôn trưởng Lưu Phúc Quý.
Hạt Dẻ Nhỏ
Ngô lão đầu cau mày: “Đây là ai?”
Vương Nhị trả lời rành rọt: “Thôn chính của bản thôn. Bạc mang đến. Lấy khế bán đây, chúng lập khế ước, từ nay ngươi tái quấy rầy Tôn Nhu nữa.”
Lão Ngô mặt mày nhăn nhó, song vì bạc nên cuối cùng vẫn moi khế bán từ trong ngực. Trận tranh chấp cuối cùng cũng sắp đến hồi kết…