Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:14
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa thu chậm rãi kéo về, trong gió mang theo từng tia se lạnh. Hôm , Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc đ.á.n.h xe lừa trấn một chuyến. Trên đường về, qua đầu thôn, hai bắt gặp cửa nhà họ Tôn vây quanh kín mít. Trong đám , từng trận kêu t.h.ả.m thiết vọng , thanh âm rõ ràng là của Tôn Nhu, nữ nhi nhà họ Tôn.

Nghe , đám dân làng chen chúc ngoài cửa xì xào bàn tán: “Ôi chao, nữ tử thật đáng thương, vướng một phụ nghiện cờ b.ạ.c như , còn đem chính nữ nhi của cược thua bạc. Tôn Đại Quý thật chẳng thể thống gì!” – “Phải đó, Tôn Nhu tính tình hiền lành ngoan ngoãn, xinh xắn mượt mà, vốn nên gả nhà tử tế, nay rơi tay lão già , thật đáng tiếc!”

Uyển Nhi thấy mà chau mày, nàng nhớ rõ Tôn Nhu, Tống Ngọc thương, chính cô nương mang mấy quả trứng đến thăm. Nàng đầu phu quân: “Phu quân, là chúng xuống xem .” Tống Ngọc gật đầu, dừng xe, buộc dây cương gốc cây bên đường cùng nương tử bước đám đông.

Ngay cửa nhà họ Tôn, chỉ thấy Tôn Nhu đang quỳ đất, hai mắt đỏ hoe, đau đớn cầu xin Tôn Đại Quý đừng đem nàng bán cho nhà họ Ngô. càng cầu xin, Tôn Đại Quý càng tức giận, vung tay đ.á.n.h tới tấp: “Tiện tỳ, ngươi theo thì chặt tay! Lão tử nuôi ngươi lớn từng , giờ lấy ngươi gán nợ thì ? Còn cái gì!”

Dứt lời, lão tát thêm một cái, khuôn mặt Tôn Nhu sưng đỏ, nàng ôm mặt, lệ ngừng tuôn rơi. Bên cạnh là Ngô Hữu Quý, kẻ đến đón tân nương. Hắn hơn năm mươi, còn lớn tuổi hơn cả cha Tôn Nhu, sắc mặt dâm tà, ánh mắt ngừng dò xét khắp thể nàng.

“Ha ha, Tôn cô nương, cũng vô dụng thôi. Phụ ngươi đem khế bán giao cho , từ nay ngươi chính là của Ngô Hữu Quý !” – gã l.i.ế.m môi, ánh tham lam như thể nuốt chửng nàng.

Tôn Nhu rùng , trong ánh mắt chỉ chán ghét, nàng cố qua cha nữa: “Cha, nữ nhi cầu xin ! Con sẽ chăm chỉ lụng, con thêu thùa, con sẽ kiếm tiền trả nợ…”

“Trả nợ? Với chút bản lĩnh của ngươi, đến kiếp nào mới xong? Theo thì nên ngoan ngoãn theo Ngô lão gia còn sướng hơn!” – Ngô Hữu Quý hừ lạnh, giọng ngạo mạn.

“Phì!” – Tôn Nhu phẫn uất nhổ nước bọt, giận dữ hét lên: “Cho dù c.h.ế.t, cũng theo ông!”

Dứt lời, nàng chạy nhà lấy con d.a.o thái rau, đặt thẳng lên cổ.

Cảnh tượng khiến đám đông sững sờ. Có khuyên can, trách mắng Tôn Đại Quý nhẫn tâm: “Nữ nhi ngươi xinh thế , nỡ bán cho một lão già nửa chân bước xuống đất!”

Ngô Hữu Quý , giương mắt hung tợn quét quanh đám : “Ai dám nhiều chuyện, ngại chặt lưỡi !” Cả đám lập tức im thin thít.

Hắn về phía Tôn Đại Quý, lạnh: “Tôn lão đầu, nếu nữ nhi ngươi chịu theo, bàn tay ngươi hôm nay lấy chắc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-67.html.]

Tôn Đại Quý hoảng hốt, giấu tay tay áo, qua rít lên với Tôn Nhu: “Con đừng càn nữa! Chẳng lẽ con cha c.h.ặ.t t.a.y thật ?”

Vừa , lão lao lên cướp dao. Tôn Nhu lập tức siết chặt cán, d.a.o cứa nhẹ qua da thịt, m.á.u bắt đầu rịn . Nàng gào lên: “Nếu ham đ.á.n.h bạc, nương chẳng c.h.ế.t vì bệnh tiền chữa trị! Giờ còn đem bán cho lão già c.h.ế.t dẫm , xứng cha ?”

Ngô Hữu Quý xúc phạm, mặt đỏ bừng giận dữ quát: “Tiện tỳ! Ngươi c.h.ế.t cũng sẽ lấy tay phụ ngươi. Để xem ngươi chống đến bao giờ!”

Tôn Đại Quý cũng nổi cơn điên, vung tay chỉ nàng: “Ngươi gì mà oán? Lão tử nuôi ngươi lớn ? Khế bán ký, ngươi theo cũng vô ích!”

Tôn Nhu bật khô khốc, lệ hòa m.á.u tràn nơi khóe môi. Ngay khoảnh khắc , một bóng từ đám đông vọt , giật phăng con d.a.o khỏi tay nàng: “Tôn , đừng chuyện dại dột!”

Cả đám thở phào, hóa là Vương Nhị!

Tôn Nhu sững , ngẩng đầu , đôi mắt đẫm lệ thoáng chốc ánh lên tia sáng yếu ớt: “Vương Nhị ca…”

Hạt Dẻ Nhỏ

Ngô Hữu Quý nổi cơn tam bành, xông lên túm lấy tay Tôn Nhu định kéo . Nàng hoảng loạn nắm chặt cánh tay Vương Nhị, run rẩy nép lưng . Vương Nhị liền đẩy mạnh Ngô Hữu Quý , quát lớn: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ngang nhiên cướp dân nữ ?”

“Cướp? Nó là nữ nhân của ! Ai dám ngăn cản?”

Vương Nhị liếc mắt Tôn Nhu lạnh giọng hỏi: “Hắn nợ ông bao nhiêu?”

“Ha! Một trăm lượng!” – Ngô Hữu Quý gằn, mắt chằm chằm vẻ nghèo khó Vương Nhị.

“Ông dối! Rõ ràng chỉ năm mươi lượng!” – Tôn Nhu giận dữ hét lên.

 

 

Loading...