Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:12
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya thanh vắng, trong viện nhà họ Lưu bỗng lén lút xuất hiện một bóng .

lúc , Dương thị ngoài nhà xí trở về, vô tình bắt gặp cảnh tượng , lập tức sợ hãi nấp tường, dám động đậy.

Chỉ thấy bóng đen nọ men theo hành lang, một đường tiến thẳng phòng của Lưu Tứ. Dương thị thoáng chột , thầm nghĩ nhà e là trộm, định há miệng gọi tên Lưu Phú Quý, thì từ trong phòng Lưu Tứ truyền từng hồi rên rỉ thê lương đau đớn.

Tiếng động , rõ ràng là đ.á.n.h trọng thương. Lẽ nào đạo tặc mà là kẻ tìm đến báo thù?

Sáng sớm hôm , ba nhà Tống gia đang vây quanh mâm cơm sáng. Nhân lúc nhàn rỗi, Tống mẫu tiện miệng kể chuyện nơi bến sông: “Sáng nay bờ sông giặt đồ, mấy thím bàn tán— là tối qua kẻ lẻn nhà họ Lưu, đ.á.n.h gãy cả tay chân của Lưu Tứ. Nghe nương đến ngất xỉu cửa, la ó om sòm một buổi sáng đấy.”

“Ồ? Có là ai ?” Lâm Uyển Nhi húp cháo hỏi, đôi mi nhíu , tỏ vẻ phần kinh ngạc.

Tống mẫu lắc đầu đáp: “Không ai cả. Nghe ngay cả nhà họ Lưu cũng chẳng rõ. Bà con trong thôn đều đoán chắc là cừu nhân tìm đến báo oán thôi. Lưu Tứ vốn là kẻ lỗ mãng, tác oai tác quái khắp nơi, trả thù cũng là chuyện sớm muộn.”

Lâm Uyển Nhi nhẹ gật đầu, đồng tình với lời , ánh mắt vô thức liếc về phía Tống Ngọc— nãy giờ vẫn im lặng ăn cơm, vẻ mặt thản nhiên chút gợn sóng.

Nàng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ… là ?”

Tống Ngọc bắt gặp ánh mắt nàng, liền mỉm , nhặt một quả trứng gà đập nhẹ lên bàn, bóc vỏ đưa cho nàng: “Nương tử ăn trứng nhé.”

Lâm Uyển Nhi nhướn mày, đưa tay nhận lấy, dịu dàng đáp : “Đa tạ phu quân.”

Bên phía nhà họ Lưu, chuyện Lưu Tứ đ.á.n.h gãy tứ chi chẳng mấy chốc lan khắp cả thôn. Có điều, một ai đến thăm hỏi, trái còn xì xào hả hê, miệng đều : “Ác nhân tự ác báo, c.h.ế.t là trời thương.”

Trong phòng, tiếng bi thương của Lưu Thủy Cầm vang vọng dứt. Nhìn nhi tử đó nhúc nhích, quấn băng trắng, nàng chỉ hận thể con chịu khổ.

Lưu Phú Quý và Dương thị tiếng động mà vội chạy tới. Chỉ thấy Lưu Tứ cứng đờ giường, ánh mắt mở to hoảng hốt, miệng há rộng mà chỉ phát tiếng ú ớ mơ hồ.

Trước đó tạt ớt cay hỏng cổ họng, giờ đ.á.n.h gãy tay chân, tình cảnh thê t.h.ả.m đến cực độ.

Lưu Phú Quý thầm nghĩ, rốt cuộc đắc tội với ai mà trả đũa đến mức ?

“Đại ca, đại ca, nhất định vì Tứ nhi chủ a! Nó thành hại thành phế nhân, chúng mẫu tử sống nổi đây!” Lưu Thủy Cầm lôi kéo áo ca ca .

Làm chủ?

Dương thị bên hừ lạnh một tiếng, liếc nàng bằng ánh mắt đầy khinh miệt.

Hạt Dẻ Nhỏ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-65.html.]

Lưu Tứ gây chuyện khắp nơi, oán cừu chất chồng, ai là do kẻ thù nào tay? Nếu lỡ dây nhân vật lợi hại, chẳng cả nhà cũng vạ lây?

Lưu Phú Quý cũng khẽ thở dài một tiếng, đáp lời: “Muội , chuyện tới nước , đành tìm đại phu trị liệu …”

“Đại ca!” Lưu Thủy Cầm nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, “Nếu tìm hung thủ, Tứ nhi phế nhân suốt đời đó!”

Lưu Phú Quý bóp trán lộ vẻ khổ sở.

Dương thị thì chẳng nể mặt, thẳng: “Đủ ! Lưu Tứ chuyện là ngươi lôi đại ca ngươi cái bia, ngươi còn liêm sỉ ? Bao năm nay, ăn bám phu gia, để con gây họa khắp nơi. Nay gặp báo ứng thì đến kêu trời đất, thật là buồn ! Muốn đòi công lý thì báo quan !”

Lưu Thủy Cầm , mắt đỏ hoe trợn trừng, “Tẩu tử thể tuyệt tình như ? Ta dù gì cũng là ruột của đại ca, Tứ nhi là cháu ruột của ! Nay cháu ruột hại mà trưởng khoanh tay ?”

“Muốn tuyệt tình, thử xem ngươi và con ngươi tuyệt tình đến mức nào!” Dương thị nhạt, như mắng thẳng mặt, “Ngươi còn nhớ hai năm Lưu Tứ cưỡng bức cô nương nhà họ Giang ở thôn bên đổ vấy cho ? Vì ngươi bao che mà cô nương uất ức nhảy sông. Chuyện ngươi nghĩ ai ?”

“Ngươi… ngươi vu oan!” Lưu Thủy Cầm chột , chối bay chối biến.

“Có oan , trong lòng ngươi rõ nhất.”

Lưu Phú Quý tới đây sắc mặt cũng đại biến. Trước nay luôn và tôn nhi gây chuyện, nhưng từng ngờ tới là còn gây mạng !

Hắn nghiêm giọng sang: “Chuyện đó… là thật ?”

Lưu Thủy Cầm vội lắc đầu phủ nhận, “Không ! Là tẩu dựng chuyện hãm hại mẫu tử !”

Dương thị kìm nữa, tiến lên tát cho một bạt tai nảy lửa, đ.á.n.h cho Lưu Thủy Cầm cả đầu.

“Ngươi dám đ.á.n.h ?”

Lưu Thủy Cầm tức giận giơ tay lên đ.á.n.h trả, nhưng Lưu Phú Quý giữ chặt cổ tay.

“Đủ ! Muốn loạn nữa ?”

Một tiếng quát vang vọng cả gian phòng.

Lưu Phú Quý quẳng tay , lạnh giọng quát: “Muốn c.h.ế.t thì nơi khác mà loạn! Ở đây cho phép ngươi hồ đồ!”

“Đại ca… tẩu tử hung dữ so đo, nhưng cũng thể mặc kệ Tứ nhi…”

“Ngươi còn mặt mũi mà ?” Lưu Phú Quý lạnh lùng cắt lời, “Mấy năm nay là do ngươi dung túng Lưu Tứ. Nay gây họa thì tự gánh . Ngươi thì . Đừng kéo cả nhà !”

Dương thị một bên, nhếch môi khẩy, trong mắt tràn đầy khinh thường.

 

Loading...