Lão thôn trưởng họ Lưu – Lưu Phú Quý, cùng bà thím nhà – Dương thị, động tĩnh liền bước ngoài xem thử. Vừa tới sân, hai liền thấy ngay ảnh đầy m.á.u me, hôi hám của Lưu Tứ, sắc mặt đồng loạt trầm xuống, vô thức lui mấy bước, kéo giãn cách với .
“Lưu Tứ, ngươi đây là ? Không lên núi săn thú , giờ thành cái dạng ?” Lưu Phú Quý trừng mắt quát hỏi, ánh mắt mang vài phần ghét bỏ.
Lưu Tứ há miệng , song chỉ phát tiếng khàn khàn như dã thú gào, chẳng thành câu chữ. Lưu Thủy Cầm thấy lẩm bẩm: “Tứ nhi, thế … Sáng còn khỏe mạnh rành rành mà…”
Dương thị bậc thềm, đôi mắt lạnh như sương, khoé môi che giấu vẻ giễu cợt. Hừ, cái đồ súc sinh Lưu Tứ cũng ngày hôm nay! Bao nhiêu năm gây nghiệp ác, đây là báo ứng!
Lưu Phú Quý hừ lạnh một tiếng, sang tử: “Khóc lóc gì đó, còn mau chạy tìm đại phu xem thương tích thế nào!”
Lưu Thủy Cầm vội vàng lau nước mắt, xoay chạy cầu y.
Chẳng bao lâu, Trương đại phu xách hòm t.h.u.ố.c đến. Lưu Tứ lúc áo sạch sẽ, thừ ghế.
“Trương đại phu, xin ngài mau xem giúp con . Cả đầy thương tích, miệng thể cất lời.” Lưu Thủy Cầm lau nước mắt, giọng đầy lo lắng.
Trương đại phu chậm rãi đặt hòm t.h.u.ố.c xuống, tiến tới kiểm tra. Ông vạch áo Lưu Tứ , lập tức nhíu mày.
“Mấy vết thương … Đều là do móng vuốt sắc nhọn của dã thú cào rách. Tay trái xé mất cả mảng da thịt… Là con gì tấn công ?” Trương đại phu nghi hoặc hỏi.
Lưu Tứ há miệng phát tiếng ú ớ, tay múa loạn lên trời.
“…Hổ?” Trương đại phu nhíu mày đoán.
Một tiếng “Ừm!” khàn khàn phát , Lưu Tứ liền gật đầu lia lịa.
Lưu Phú Quý cùng Lưu Thủy Cầm đều giật kinh hãi.
“Ý ngươi là… hôm nay lên núi gặp hổ, nó vồ trúng?” Lưu Phú Quý nghiêm mặt hỏi .
Lưu Tứ tiếp tục gật đầu.
“Thế còn cái cổ họng của ngươi?” Lưu Thủy Cầm nghẹn ngào hỏi.
Lưu Tứ diễn tả , ánh mắt dâng trào hận ý, đập mạnh tay lên bàn.
Trương đại phu khẽ lắc đầu, rút bình t.h.u.ố.c bột, pha bát nước cho Lưu Tứ uống. Uống xong, thấy cổ họng dịu đôi chút, nhưng vẫn thể phát lời.
Trương đại phu lúc mới trầm giọng: “Yết hầu của bỏng nặng, e là do uống nhầm vật gì cay nóng. Ta chỉ thể kê vài phương t.h.u.ố.c thanh họng tiêu viêm, còn khôi phục như cũ… Chỉ sợ khó lắm!”
“Cái gì?” Lưu Thủy Cầm sửng sốt, gần như quỳ xuống, “Đại phu, con còn trẻ, thể thành kẻ câm ? Xin ngài ráng nghĩ cách cứu lấy nó!”
Trương đại phu thở dài, thu dọn hòm thuốc, để đơn t.h.u.ố.c bỏ .
Lưu Tứ mặt đỏ tía tai, mắt hằn tia máu, nghiến răng nghiến lợi. Hắn thể , nhưng lòng đầy thù hận, Lâm Uyển Nhi, Tống Ngọc! Là do phu thê bọn họ hại nông nỗi ! Hắn thề… Một ngày nào đó, nhất định khiến hai kẻ đó sống bằng c.h.ế.t!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-63.html.]
Liên tiếp mấy hôm, Tống Ngọc đều theo Vương Nhị và Hổ Bưu lên núi săn thú. Nhờ thính lực nhạy bén, sức vóc hơn , ba nào cũng mang về ít chiến lợi phẩm.
Hôm , Tống Ngọc vẫn theo thường lệ lên núi. Trong khi đó, Lâm Uyển Nhi ở nhà ôm Tiểu Bạch Hồ chơi đùa.
Con hồ ly nhỏ vốn nàng nuôi thành quen , thông linh lanh lợi, thấy chủ tử buồn chán liền uốn éo nhảy múa chọc . Khi thì vẫy đuôi, khi lăn tròn như cuộn len, khiến Lâm Uyển Nhi bật ha hả.
Lâm Uyển Nhi cao hứng, bèn lôi từ trong gian một con cá lớn, lắc lư mũi Tiểu Bạch Hồ. Con tiểu hồ tinh mắt sáng như , vẫy đuôi tít mù, cám ơn rối rít.
“Ăn !” Nàng xoa đầu nó.
Tiểu Bạch Hồ hí hửng chồm tới, ba ngụm hai miếng ăn sạch cá, cái bụng nhỏ tròn xoe như trái bóng.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc cộc—”.
Lâm Uyển Nhi nghĩ chắc là Tống mẫu giặt đồ trở về, liền dậy mở cửa.
Nào ngờ, bên ngoài là một nữ tử xa lạ.
Người chừng hai mươi, mặt mày thanh tú, chỉ là mang theo vẻ hốt hoảng, thấy nàng vội hỏi: “Nơi là Tống gia?”
Lâm Uyển Nhi cau mày cảnh giác: “Cô nương tìm ai?”
“Cô nương là nương tử của Tống công tử ? Mau theo , phu quân cô xảy chuyện !” Nữ tử nọ vội vã .
Lâm Uyển Nhi thế, ánh mắt nheo : “Cô nương là ai? Sao quen phu quân ? Lại còn nạn?”
Nữ tử vội lau mồ hôi trán, “Ta là thôn Dương Lâm bên núi, tên gọi Dương Tình. Một canh giờ lên núi hái nấm, thấy một nam nhân đất, chân thương nặng, thể . Người đó tự xưng là Tống Ngọc, nhờ về đây tìm nương tử giúp đỡ.”
“Thật ?” Lâm Uyển Nhi mắt lóe sáng, song giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Nàng cẩn thận ngẫm , hôm nay phu quân lên núi cùng Vương Nhị và Hổ Bưu. Nếu thật sự thương, thấy hai về báo tin? Lại sai một nữ tử xa lạ tới tìm?
Hạt Dẻ Nhỏ
Chuyện … khả nghi!
Thấy Lâm Uyển Nhi tin, nữ tử sốt ruột thêm: “Ta cô quen , nhưng phu quân cô thật sự thương, nếu chậm trễ e là nguy hiểm tính mạng!”
Lâm Uyển Nhi im lặng chằm chằm nàng , đôi mắt như soi thấu lòng .
Nữ tử lau mồ hôi, trong lúc vén tay áo bất giác lộ ánh mắt lấp lóe do dự và chột . Dù chỉ chớp nhoáng, nhưng Lâm Uyển Nhi kịp nắm bắt.
Khóe môi nàng khẽ nhếch, trong lòng thầm lạnh, quả nhiên… là mưu đồ!