Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:09
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba khiêng theo xác hổ cùng mớ thú săn xuống núi. Vừa về tới thôn, dân làng vây quanh xem náo nhiệt.

“Trời ơi, mắt hoa chăng, chẳng là hổ ?!”

“Phải đó, còn nhiều thú rừng, đều do ba bọn họ săn cả đấy! Từng thứ, hẳn là bán một khoản bạc lớn!”

Thôn dân ai nấy đống chiến lợi phẩm treo đòn gánh, trong lòng hâm mộ đến đỏ cả mắt.

Vương Nhị liền chạy về dắt trâu kéo xe, Hổ Bưu đem bộ thú săn chất lên xe, chuẩn đ.á.n.h xe chạy một chuyến lên trấn để bán lấy bạc.

Tống Ngọc thì cùng, ôm lấy tiểu bạch hồ, một trở về Tống gia.

Vừa đẩy cửa viện bước , ngửi thấy hương thơm cơm canh lan tỏa khắp nơi. Tống Ngọc hôm nay tiêu hao ít khí lực, bụng cũng đói meo.

Chàng bước phòng, thấy Lâm Uyển Nhi đang trải chăn đệm. Nhìn thấy trượng phu trở về, nàng liền nhoẻn miệng , bước tới đón.

“Phu quân, về . Hôm nay săn thuận lợi ?”

Tống Ngọc gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ gò má nàng, dịu dàng đáp: “Rất thuận lợi, săn ít thứ ho.”

Nghe thế, mặt Lâm Uyển Nhi liền nở rộ nụ . khi ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc Tống Ngọc, nàng liền : “Thiếp nấu nước nóng cho tắm rửa, lát nữa ăn cơm cho ngon miệng.” Dứt lời liền xoay toan rời .

“Uyển Nhi.” Tống Ngọc cất tiếng gọi nàng .

Lâm Uyển Nhi dừng bước đầu: “Phu quân chuyện gì ?”

Tống Ngọc từ lưng đưa một vật nhỏ trắng muốt, đặt mặt nàng: “Tiểu hồ ly trắng , nàng nhận lấy , tặng nàng.”

Tiểu bạch hồ chớp chớp đôi mắt lam biếc, lắc nhẹ chiếc đuôi nhỏ, ngoan ngoãn ngẩng đầu nàng.

Lâm Uyển Nhi thoáng ngẩn , nàng trượng phu, kinh ngạc hỏi: “Phu quân, tiểu hồ ly … cũng là bắt ?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống Ngọc nghĩ ngợi một chút đáp: “Nói chính xác thì, nó là tự nguyện theo xuống núi.”

Lâm Uyển Nhi: “…”

nuôi hồ ly!” – nàng mím môi, chút do dự. Hồ ly dẫu nhỏ, nhưng vẫn là loài ăn thịt. Nhà bọn họ gì dư thịt để nuôi thú? Huống chi nếu nó chạy loạn gây họa thì tính ?

Tống Ngọc nhất thời nghĩ tới điều đó. Lẽ nên g.i.ế.c nó, lột lấy bộ lông mượt mà về may khăn choàng lông hồ ly tặng nương tử thì hơn.

Chẳng ngờ tiểu bạch hồ như hiểu ý, thể run lên nhè nhẹ, bộ dạng co rúm , nom vô cùng tội nghiệp. Nó còn ngước đôi mắt ươn ướt lên Lâm Uyển Nhi, như thể sắp đến nơi.

“Cái gì… nó ?”

Lâm Uyển Nhi suýt nữa chọc . Nàng nhướng mày tiểu hồ ly, cảm giác như nó… đang diễn trò đáng thương để năn nỉ nàng giữ .

Tống Ngọc nhẹ vuốt lưng tiểu hồ ly, dịu giọng: “Uyển Nhi, giữ mà, trông nó ngoan ngoãn lắm, cũng chẳng thấy hung hăng gì.”

Tiểu hồ ly như khích lệ, đuôi vẫy liên hồi, đôi mắt long lanh ngập ý nũng, lăn tròn trong tay Tống Ngọc, đưa đầu cọ cọ lòng bàn tay Lâm Uyển Nhi.

Lâm Uyển Nhi vẻ đáng yêu của nó đ.á.n.h bại, đành ôm lấy nó, mềm lòng : “Thôi , vì ngươi đáng yêu như , bản nương tử phá lệ lưu ngươi .”

Tiểu hồ ly vô cùng điều, chui lòng nàng, cọ cọ im, như thể đang cảm tạ.

Tống Ngọc ôm y phục vườn tắm rửa, Lâm Uyển Nhi thì lấy một cái thúng, trải một lớp chăn mềm, đặt tiểu hồ ly bên trong ổ cho nó.

Dùng bữa tối xong, Tống mẫu ở trong phòng thêu thùa kim chỉ. Tống Ngọc và Lâm Uyển Nhi ngoài sân hóng gió.

Trăng sáng treo cao, trời lấp lánh, gió mát khẽ lay tà áo, Lâm Uyển Nhi tựa đầu vai trượng phu, Tống Ngọc nắm tay nàng, hai lặng yên ngắm trời đêm. Trong lòng đều thầm nghĩ: thế gian rộng lớn, cảnh thừa, nhưng chẳng gì sánh bằng thương kề bên.

Bỗng ngoài cửa viện vang lên tiếng gõ.

Tống Ngọc dậy mở cổng. Thì là Vương Nhị cùng Hổ Bưu, hai mới từ trấn trở về, tay cầm một cái bọc đưa cho Tống Ngọc.

“Tiền đây, phần của đó.”

Tống Ngọc đón lấy, khẽ nhíu mày: “Nhiều thế ?”

Vương Nhị hề hề, vỗ vai Tống Ngọc: “Nhiều thật đấy! Hôm nay bán con hổ to, cả da lẫn thịt xương đều giá, cộng thêm đống thú rừng khác, tổng cộng hơn một trăm năm mươi lượng bạc, ba chia đều, mỗi năm mươi lượng.”

Tống Ngọc chẳng ngờ thể bán nhiều bạc như , trong lòng hết sức vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-62.html.]

Vương Nhị : “Để mừng công , và Hổ Bưu mua một vò rượu ngon, nhã hứng đến nhà uống mấy chén ?”

Tống Ngọc mỉm lắc đầu: “Ta uống rượu, cũng chẳng thích uống .”

Vương Nhị và Hổ Bưu cũng miễn cưỡng, dặn dò vài câu rảo bước rời .

Tống Ngọc đóng cổng viện, trong sân, đưa bạc cho Lâm Uyển Nhi.

“Nương tử, bạc giao cho nàng giữ.”

Lâm Uyển Nhi mở bọc, thấy bên trong là một tờ ngân phiếu mệnh giá năm mươi lượng, khỏi kinh ngạc: “Năm mươi lượng? Chàng săn gì mà nhiều bạc thế?”

Tống Ngọc mỉm đáp: “Bởi hôm nay săn một con hổ to.”

“Gì cơ?! Hổ ?!”

Lâm Uyển Nhi kinh hãi bật dậy, lo lắng : “Phu quân thương ở đó? Hổ là mãnh thú mà!”

Tống Ngọc dịu giọng: “Ta . thương.”

“Là ai?”

“Là Lưu Tứ!”

“Là ?!” – Lâm Uyển Nhi mở to mắt.

“Ừ.” – Tống Ngọc gật đầu, kể đầu đuôi sự tình. “Tên đó lén bám theo bọn , còn giật lấy bình ớt nước nàng đưa, uống sạch. Hắn tưởng là thần dược, ai ngờ uống xong thì rát cổ nổi, còn hổ cào rách cả tay.”

Nghe tới đây, Lâm Uyển Nhi nhịn phá lên.

Tên Lưu Tứ đúng là ngu ngốc hết t.h.u.ố.c chữa. Nàng cho Tống Ngọc mang theo nước ớt để xua đuổi dã thú, uống sạch?! Chắc tưởng đó là tiên d.ư.ợ.c tăng lực gì đó!

Thực , đúng là nghĩ . Lưu Tứ tin Tống Ngọc bản lĩnh g.i.ế.c sói dữ, cho rằng hẳn uống tiên đan gì đó. Sáng nay còn len lén nấp ngoài viện Tống gia, thấy Lâm Uyển Nhi đưa bình sứ nhỏ cho trượng phu liền đoán chắc đó là d.ư.ợ.c vật thần kỳ.

Lên núi, nhân lúc ai để ý, liền cướp lấy, chút chần chừ mà uống cạn, kết quả—cổ họng bỏng rát, nội tạng như thiêu đốt, còn hổ vồ thương…

 

Lúc , Lưu Tứ đầy m.á.u me, cả chật vật tàn tạ, khó khăn lắm mới lê lết về tới cổng nhà.

Vừa chạm tới cửa, cánh cổng liền mở bung . Lưu Thủy Cầm – nương , tay còn cầm một chén nước, dáng vẻ gấp gáp hốt hoảng chạy . Vừa trông thấy kẻ ngoài, bà liền hét toáng:

“Ối trời ơi, cái tên ăn mày thối hoắc thế ! Cút! Mau cút cho khuất mắt lão nương!”

Mùi khai nồng nặc khiến Lưu Thủy Cầm nhịn nổi, lập tức đưa tay bịt mũi, nhăn mặt nhíu mày, lùi hai bước đầy khinh miệt.

Lưu Tứ run rẩy giơ tay, hất mái tóc bết dính đầy m.á.u và bùn , để lộ gương mặt sưng vù, trầy trụa và be bét m.á.u tươi.

Lưu Thủy Cầm ngẩn , hai mắt trợn tròn, lắp bắp:

“Ngươi… ngươi là… là Tứ nhi?”

Lưu Tứ gật đầu như điên, đôi môi run run, cố mở miệng phát tiếng nhưng cổ họng rát đến mức chỉ còn tiếng khò khè rên rỉ. Hắn giơ tay chỉ miệng, ánh mắt ngập tràn đau đớn.

Lưu Thủy Cầm khiếp hãi sửng sốt: “Trời ơi! Tứ nhi, ngươi nông nỗi ? Sao ? Rốt cuộc là ai con thế ?”

Nói thì , nhưng khi bà định bước lên ôm lấy thì mùi khai nồng lập tức xộc mũi khiến bà lập tức dừng chân, đầu bịt mũi lui .

“Trời đất ơi, ngươi gì mà thối hoắc thế ?! Có hổ rượt, sợ quá tè cả quần ?!”

Lưu Tứ tức đến đỏ cả mắt, nhưng , chỉ thể nghẹn ngào phát âm thanh ồm ồm như tiếng gà sắp tắt thở.

Lưu Thủy Cầm lúc mới để ý tới cánh tay đang buông thõng, m.á.u chảy ướt cả vạt áo. Bà hét toáng:

“Trời ơi! Cánh tay hổ c.ắ.n ? Con trời đánh! Con trèo lên núi cái trò gì? Không lo việc, còn trộm cái gì đó ?!”

Lưu Tứ sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn cố gắng thụp xuống bậc cửa, ôm lấy bụng thổn thức, nước mắt ngừng tuôn rơi. Đau thì ít, tức thì nhiều—chỉ vì ham chiếm tiện nghi, để bản nông nỗi như thế , há chẳng là trộm gà chẳng , còn mất nắm thóc?

Lưu Thủy Cầm cuối cùng cũng đành lòng, hô hoán trong nhà dìu phòng, tìm đại phu xem thương thế. Vừa lau m.á.u làu bàu: “Chọc ai chọc, chọc Tống Ngọc và nương tử . Giờ thì ! Hại hại mạng!”

 

 

Loading...