Lúc , Tống Ngọc cùng hai đang ẩn nấp bụi cây, ánh mắt nín thở về phía con mãnh hổ đang gầm gừ tiến đến. Hổ to, dữ tợn, hình so với ác lang hôm còn to hơn gấp bội, nếu cẩn thận ắt bỏ mạng như chơi.
Hổ Bưu sắc mặt ngưng trọng, sang Vương Nhị đang đổ mồ hôi trán mà cũng chẳng biện pháp gì hơn. lúc , Tống Ngọc khẽ động, tay mò bao lưng, lấy một bình sứ nhỏ, kịp mở thì một bóng đen từ nhào tới giật mất.
“Ha ha ha! Hôm nay con hổ là của , các ngươi đừng hòng động !”
Giọng ngạo mạn vang lên, Vương Nhị và Hổ Bưu đều biến sắc.
“Là tên Lưu Tứ c.h.ế.t bầm !”
Tống Ngọc siết chặt tay, ánh mắt lóe lên sát ý, nhưng liếc thấy con hổ sang Lưu Tứ, bèn lặng lẽ hiệu cho hai lui cây cối.
Lưu Tứ đắc ý vô cùng, chút sợ hãi, lập tức mở nút bình, ngửa đầu tu cạn.
“Roẹt——”
Một tiếng rít gào, con hổ như kích thích, lao tới bổ nhào Lưu Tứ.
“Aaaaa!”
Chưa kịp chiêu gì, Lưu Tứ ôm cổ rú lên, cả gương mặt vặn vẹo, cổ họng như đốt cháy, run lẩy bẩy.
“Đó là… nước ớt?” Vương Nhị rùng , ngó sang Tống Ngọc.
Tống Ngọc gật đầu: “Là nước ngâm từ ớt cay và hoa tiêu, nương tử dặn nếu gặp dã thú khó đối phó thì rắc . Ai ngờ uống thẳng như uống rượu…”
Hạt Dẻ Nhỏ
Hổ Bưu cùng Vương Nhị xong đều lạnh cả sống lưng. Nhìn Lưu Tứ ôm cổ tru tréo, hổ cào rách một mảng tay, thật đáng đời!
Con hổ mũi tên của Hổ Bưu b.ắ.n trúng một mắt, gầm rống lăn lộn, đau đớn điên cuồng. Lưu Tứ tranh thủ bò xa, nhưng vẫn thương khá nặng.
Hổ Bưu nắm chắc cung, chờ khi hổ lộ sơ hở liền b.ắ.n thêm một mũi, Vương Nhị cũng kém, nhắm đúng m.ô.n.g hổ b.ắ.n tới. Con vật hung dữ càng lúc càng điên, hất mạnh một cái khiến đất đá tung lên, mắt đỏ rực gào lên dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-61.html.]
Đến khi hai b.ắ.n hết tên, con hổ vẫn gục hẳn mà ngược càng hung tợn lao tới. lúc nó giương vuốt vồ lấy Vương Nhị, Tống Ngọc liền nhảy bật lên, tung một cước mạnh đầu hổ, khiến móng vuốt lướt sát cổ Vương Nhị mà chạm trúng.
Vương Nhị vẫn hồn thì thấy Tống Ngọc tiếp tục tung đòn, khiến con hổ văng , giãy giụa đất. Hắn lập tức trèo lên lưng nó, gồng sức đ.ấ.m thẳng đầu con vật, từng đòn liên tục khiến con hổ cuối cùng cũng gục hẳn.
Thở hổn hển, Vương Nhị lùi , tay vẫn còn run, “C.h.ế.t … c.h.ế.t thật .”
Ba con hổ bất động, bật khoái trá.
“Không uổng công hôm nay lên núi!” Vương Nhị hí hửng. Hổ Bưu cũng nở nụ hiếm hoi: “Săn hổ là đại sự đó, nhanh thu dọn xuống núi thôi.”
Bọn họ dùng gậy dài khiêng xác hổ cùng mớ thú săn . Vương Nhị đầu Lưu Tứ rên rỉ đất, hừ lạnh: “Lần để hổ tha thì cũng tiện nghi cho quá !”
Đi tới lối khu rừng, Tống Ngọc đột nhiên dừng bước, tay nắm chặt d.a.o găm. Hổ Bưu hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Tống Ngọc ngoái , sắc mặt khẽ dịu xuống. Trước mặt , là một bóng nhỏ lặng lẽ bước từ rặng cây.
Một con tiểu bạch hồ—lông trắng như tuyết, đôi mắt trong xanh như lam ngọc, nhẹ nhàng tiến gần .
Tống Ngọc xuống, đưa tay . Tiểu bạch hồ chút e dè, chậm rãi đặt đầu lòng bàn tay , nhẹ nhàng cọ cọ.
Hắn bế nó lên, trong lòng dâng lên một niềm ấm áp khó tả.
Phía , Vương Nhị há hốc mồm: “Cái gì? Ta theo nó nửa tháng còn sờ đuôi, ngươi bế nó như ôm mèo con?”
Tống Ngọc khẽ : “Tiểu bạch hồ , nhận .”
Trong lòng thầm nghĩ—mang về cho nương tử sủng vật, chắc chắn nàng sẽ thích.