Hôm , tảng sáng, Vương Nhị và Hổ Bưu tới cổng nhà Tống Ngọc, chờ cùng lên núi săn bắn.
Tống Ngọc cũng dậy sớm, rửa mặt súc miệng đơn giản, uống một bát cháo liền theo hai khỏi cổng.
Vừa mới khỏi sân, lưng vang lên tiếng gọi êm ả:
“Phu quân…”
Tống Ngọc đầu , Vương Nhị và Hổ Bưu thấy liền thức thời bước xa vài bước, để chút gian riêng cho phu thê bọn họ.
“Nương tử chuyện gì ?” – Tống Ngọc dịu dàng hỏi, ánh mắt lấp lánh.
Lâm Uyển Nhi dúi tay một bình nhỏ đựng thứ nước đặc chế do chính nàng , bên trong là ớt và tiêu ngâm cay xè:
“Phu quân cầm theo thứ , nếu núi gặp mãnh thú khó đối phó thì lấy dùng. Còn nữa, nhất định cẩn thận.”
Tống Ngọc khẽ xoa đầu nàng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán, giọng trầm trầm mà ấm áp:
“Ta , ngoan ngoãn chờ về.”
Lâm Uyển Nhi mỉm dịu dàng, khẽ gật đầu.
Cách đó xa, Vương Nhị và Hổ Bưu một màn “phu thê thâm tình” , trong lòng như muôn mũi kim châm, hai kẻ độc chịu nổi!
Tống Ngọc , hướng về phía hai :
“Đi thôi.”
“Xuất phát nào!” – Vương Nhị hô một tiếng, ba liền thẳng hướng núi mà .
Sau khi tiễn bước ba , Lâm Uyển Nhi cũng đầu trở .
Không xa đó, nơi góc tường một đôi mắt lấp ló, núp trong bóng tối trông rõ cảnh Lâm Uyển Nhi đưa cho Tống Ngọc một chiếc bình, còn dặn rằng gặp mãnh thú thì dùng. Kẻ ánh mắt tối sầm, môi lạnh – thì g.i.ế.c sói dữ cũng là dùng thứ ? Hắn âm thầm rút bóng cây, ánh mắt đầy toan tính.
Lâm Uyển Nhi nhà, lập tức tiến gian. Bên trong, gà vịt đẻ trứng đầy đất, trứng trắng trứng hồng kín bãi cỏ. Nàng nhanh tay nhặt trứng vịt đem muối mẻ khác trứng muối, còn trứng gà để phần ăn, phần đem bán.
Lũ tôm con trong hồ lớn thành tôm hùm đỏ, dê con heo nhỏ cũng lớn, còn đẻ một lứa mới, chạy nhảy khắp đồng cỏ. Nàng vui vẻ bắt một con gà, một con cá, thêm một con tôm hùm thật to – phu quân đầu trở núi săn bắn, buổi tối nhất định thêm món ngon.
—
Bên , ba Tống Ngọc đến rừng sâu.
Vương Nhị vốn tính hoạt bát, dọc đường ngừng trò chuyện, cho Hổ Bưu – vốn trầm tính – cũng dần cởi mở mà vui vẻ theo.
“Hai , trông thấy một con hồ ly trắng cực kỳ ! Toàn trắng tuyết, đôi mắt sáng xanh, đúng là hồ tiên! Ta toan bắt mà , hôm nay ba chúng cùng , nhất định thể bắt !”
Hổ Bưu cau mày:
“Ngươi hồ ly giảo hoạt, dễ bắt ?”
Vương Nhị nhướng mày bí hiểm:
“Cứng thì dùng mưu! Ta hôm nay chuẩn vật dụ, chắc chắn dẫn nó !”
“Vật gì?” – Hổ Bưu hỏi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Vương Nhị càng vẻ thần thần bí bí:
“Lát nữa các sẽ thấy.”
Tống Ngọc nãy giờ vẫn im lặng, bỗng dừng bước, nhíu mày về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-60.html.]
“Có động tĩnh.” – Chàng chỉ về bụi cây.
Hổ Bưu lập tức giương cung, một tiễn lao , chỉ “cục cục cục”—một con gà rừng trúng chân ngã lăn. Vương Nhị chạy lên bắt lấy, ha hả:
“Gà béo đấy!”
Tống Ngọc chỉ sang một bụi rậm khác:
“Bên cũng !”
Lần , Vương Nhị giành b.ắ.n , Hổ Bưu thì phối hợp b.ắ.n mũi tiễn đ.á.n.h chệch đường chạy, quả nhiên bắt trúng một con linh dương.
“Hợp tác !” – Hổ Bưu giơ ngón tay cái.
Vương Nhị đắc ý:
“Có Tống hỗ trợ, quả là như hổ thêm cánh.”
Cả ba hợp lực, chỉ trong một buổi sáng săn cả chục con thú lớn nhỏ.
Vương Nhị vẫn , sâu hơn. Hổ Bưu giữ :
“Hôm nay thu hoạch đủ , đừng lấn quá sâu. Cha từng dặn: săn chớ sát sạch, chừa giống.”
Nghe , Vương Nhị cũng thôi, định thu dọn đồ trở về. Chợt nhớ :
“Ấy c.h.ế.t, còn bắt hồ ly trắng!”
Hổ Bưu bật :
“Ngươi mơ mộng chuyện hồ ly hóa thành nương tử ?”
Tống Ngọc bên cạnh cũng mím môi nín .
Vương Nhị nổi giận:
“Biến ! Không bắt thì thôi, còn ‘bảo bối’ dùng !”
Nói , y lấy một túi vải, mở bên trong lộ … một con gà vàng ruộm.
“Đây là cái gì?” – Hổ Bưu ngẩn .
“Chẳng hồ ly thích ăn gà ? Gà càng thơm! Treo lên cây, đợi nó tự mò tới!”
Tống Ngọc và Hổ Bưu , suýt phì .
“Chờ đó, để xem công hiệu !” – Vương Nhị cứng cổ treo gà lên một cành thấp, cả ba liền núp lùm cây, chờ đợi.
Chẳng bao lâu, bụi rậm phía lay động, Vương Nhị hí hửng ló đầu xem, đó lập tức trợn mắt há mồm, cứng đờ tại chỗ.
Hổ Bưu trêu chọc:
“Sao? Hồ ly tới ?”
Tống Ngọc cũng thò đầu , lập tức cũng hóa đá.
Chỉ thấy trong bụi cây tiến một con hổ thật lớn, đang từng bước từng bước về phía con gà treo cành cây!