Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:34
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biết hôm nay Lâm Uyển Nhi trấn, Tống mẫu dậy sớm nấu nồi cháo nóng. Uyển Nhi rửa mặt súc miệng xong liền ăn vội nửa bát, đó thu xếp hành trang mà khỏi cửa.

Từ thôn Hoàng Loan đến trấn Thanh Thạch cách chừng mười dặm, đường bằng phẳng dễ , đồi dốc hiểm trở, bộ đến một canh giờ tới nơi.

Sáng sớm, trấn Thanh Thạch vẫn còn phủ một tầng sương mỏng, cổ trấn yên ả như tranh vẽ, vài quầy hàng bắt đầu dọn dẹp bày biện. Người bán rau, bán gạo, bán thịt hai bên đường dần dần lấp đầy khí nhộn nhịp.

Tiếng rao bán, tiếng chào hàng nối vang lên, thu hút khách qua đường ghé xem, lựa chọn, mua bán tấp nập.

Lâm Uyển Nhi men theo con phố, đến một góc yên tĩnh ít , từ trong gian lấy đòn gánh và hai thùng gỗ chuẩn sẵn từ . Nàng múc cá trong linh tuyền bỏ thùng, đặt hai đầu gánh lên vai, gánh một góc chợ nhộn nhịp, nhẹ nhàng đặt gánh xuống đất, hít sâu một , bắt đầu rao:

“Bán cá đây… cá tươi mới đây…”

Tiếng rao thanh thanh dứt, liền ít trong chợ chú ý.

Một phụ nhân mập mạp thấy, bèn bước tới, thùng cá thì mắt liền sáng rỡ: “Cá gì mà to thế? Trông tươi lắm! Bao nhiêu tiền một con ?”

Lâm Uyển Nhi đây là vị khách đầu tiên của ngày, liền nở nụ tươi: “Dạ, sáu mươi văn một con.”

Phụ nhân xong thì khựng , như tin tai , hỏi : “Ngươi bao nhiêu cơ? Sáu mươi văn một con ư?”

Lâm Uyển Nhi gật đầu: “Phải ạ.”

Phụ nhân nàng, thùng cá, hừ một tiếng: “Cá nhà ngươi bay chắc? Bán giá trời thế!”

Uyển Nhi tức giận, dịu dàng, thong thả :

“Đại thẩm đừng vội. Người xem, cá mỗi con cũng nặng năm sáu cân, thịt nhiều xương ít, đem kho nấu canh đều ngon. Thịt cá béo chắc, vị thanh ngọt. Thẩm cứ thử một mà xem, bảo đảm thiệt.”

Phụ nhân cúi xuống kỹ, quả nhiên mỗi con cá đều to béo, khỏe mạnh, vảy sáng bóng, như những hàng khác cá bé thì nhỏ xíu, cá to thì lừ đừ sắp c.h.ế.t.

Lâm Uyển Nhi vốn nắm điều đó nên mới dám để giá cao như .

Trước đó nàng cũng hỏi Tống mẫu, cá trong chợ bình thường mười văn một cân. do cá sống khó vận chuyển, nhiều đem cá lên trấn đều c.h.ế.t hoặc yếu , nên ai dám bán giá cao. Cá yếu thì tám văn, cá hấp hối năm văn, còn cá c.h.ế.t chỉ ba văn là cùng.

Mà cá là loại thực phẩm chỉ ngon khi còn tươi sống.

Phụ nhân cũng hiểu lẽ đó, bèn chép miệng :

“Nha đầu, bớt cho một chút ?”

Lâm Uyển Nhi vị cũng thật lòng mua, chẳng qua là còn ngại giá cả, liền đảo mắt :

“Đại thẩm, nếu mua một con thấy đắt, thẩm mua ba con, con biếu thêm một con nữa. Mua ba tặng một, thẩm chỉ trả tiền ba con mà mang về bốn, tính lời .”

Phụ nhân xong, mắt sáng lên. Được tặng một con, còn cá ngon thế , quả là món hời!

“Được! Ta lấy ba con!” – Nói rút túi tiền.

Lâm Uyển Nhi nhanh nhẹn vớt cá , dùng dây cỏ buộc thành bốn con, đưa tận tay phụ nhân, còn :

“Ba con là một trăm tám mươi văn, thẩm kiểm giúp con ạ.”

Phụ nhân đếm tiền hí hửng: “Nhìn thấy lời là chớp lấy, lỡ khác mua hết thì uổng công chợ.”

Nàng cất tiền cẩn thận túi, lòng thầm mừng rỡ. Chiêu “mua ba tặng một” là nàng học từ kiếp , vốn chẳng gì mới lạ, nhưng đ.á.n.h trúng tâm lý “ham lời” của mua, dù là chiêu trò vẫn khó mà cưỡng .

Ở trấn kẻ bán cá chẳng ít, mua cá cũng sành sỏi, nhưng ai cũng thích cảm giác “mua rẻ”, nên chiêu xem hữu dụng vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-6.html.]

Đợi phụ nhân , Lâm Uyển Nhi tiếp tục rao lớn:

“Cá tươi mới đây! Cá béo thịt nhiều, xương ít, ăn là nhớ, qua chớ bỏ lỡ…”

Tiếng rao ngân vang giữa dòng tấp nập, chẳng bao lâu , sạp cá của nàng vây quanh một đám đông.

Một trung niên nhân áo lam tiến tới hỏi: “Cá bao nhiêu tiền một con?”

“Sáu mươi văn một con, mua ba tặng một ạ.” – Nàng nhanh nhẹn đáp.

“Vậy cho ba con!”

“Được ngay!”

Lại một ông lão chen lên: “Ta cũng lấy ba con.”

“Ta nữa!”

“Cho mười con !”

Chỉ chốc lát, cá trong thùng vơi quá nửa. Nàng bận tới mức mồ hôi chảy ròng, khách hàng lấy cá tự để tiền lên bàn, cần nàng đếm .

Mấy sạp cá bên cạnh thấy khách kéo sang đây hết thì nóng mặt. Họ vốn buôn bán ở đây lâu năm, từng mới cướp khách trắng trợn như .

Mấy cáu kỉnh cùng kéo tới định “hỏi tội” nàng.

Thế nhưng khi thấy thùng cá đầy những con to béo tươi roi rói, mấy đều trố mắt:

“trời ơi, cá gì mà lớn thế !”

“Khó trách khách chạy sang hết!”

Sau một hồi im lặng, bỗng kẻ lên tiếng: “Ta… mua một con.”

“Ta cũng mua! Nhớ để cho con to nhất.”

“Cho ba con, cũng tặng một chứ?”

“Ta lấy mười con luôn!”

Đám vốn định đến gây chuyện, cuối cùng tranh mua cá!

Hạt Dẻ Nhỏ

Đến giữa trưa, hai thùng cá đều bán sạch. Lâm Uyển Nhi mệt tới mức phệt xuống đất, thở phì phò.

khi mở túi tiền , nàng đến khép nổi miệng.

Nàng đếm kỹ, tổng cộng thu về ba lượng bạc—nhiều hơn cả kỳ vọng. Lòng nàng rộn ràng như trăm con bướm bay.

Thu dọn sạp cá xong, trời hãy còn sớm, nàng nghĩ:

“Đã tới trấn một chuyến, thể dạo một vòng?”

 

 

Loading...