Từ khi Tống Ngọc tỉnh , khí trong Tống gia cũng dần trở vẻ đầm ấm như xưa.
Sau nửa tháng giường tĩnh dưỡng, thể y cũng khôi phục kha khá. Trong thời gian , Vương Nhị và Hổ Bưu thường lui tới thăm hỏi, hiển nhiên đều mong y sớm lành lặn để thể cùng núi săn bắn. Vừa thể kiếm chút bạc, rèn luyện thể. Thế là hôm qua, khi xuống giường , Tống Ngọc liền chủ động tìm Vương Nhị và Hổ Bưu thương lượng, ba hẹn ngày mai sẽ cùng núi.
Nghe thể Tống Ngọc hồi phục, thôn trưởng Lưu Phú Quý đích đưa lang nhi tới, mang theo một gánh lương thực như hứa đó, đem tới tận cửa Tống gia.
Từ khi rõ kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t ác lang là Tống Ngọc, Lưu Phú Quý liền đổi hẳn thái độ, thấy nhà họ Tống là y híp mắt, giọng ngọt như mía lùi.
Song, Tống mẫu vẫn còn ôm giận chuyện khi Lưu Phú Quý ép Tống Ngọc tham gia đội săn lang, khiến nhi tử thương nặng. Nếu chẳng vì , đến nỗi xảy chuyện? Bởi thế, thấy thôn trưởng tới cửa, bà cũng nhiệt tình tiếp đón, chỉ lạnh mặt đặt một chiếc ghế trong sân, xoay trở phòng bếp, chẳng buồn mở lời xã giao.
Sự lãnh đạm của Tống mẫu khiến Lưu Phú Quý lúng túng. để giữ thể diện, y vẫn thẳng lưng, ho khẽ hai tiếng lấy phong độ.
Tống Ngọc đang ở trong sân xoay hoạt động gân cốt. Lưu Phú Quý sang bảo Lưu Đại Thành dỡ gánh lương thực từ xe xuống, còn thì tới gần Tống Ngọc, xòa nịnh nọt:
“Tiểu Ngọc , hôm thúc ép ngươi lên núi cũng vì lo cho an nguy của cả thôn. Ngươi đừng để trong lòng, ?”
Tống Ngọc nhàn nhạt liếc y một cái, đáp: “Chuyện qua , con là tự nguyện, thể trách tội thôn trưởng .”
Lưu Phú Quý , đôi mắt đục ngầu liền nheo , đ.á.n.h giá Tống Ngọc từ đầu đến chân. Trong lòng lấy lạ— tên tiểu tử lúc chuyện với y cứ ngây ngốc, chỉ gật gù hoặc lắc đầu, nay ứng đối trôi chảy, chẳng giống dáng vẻ ngốc nghếch chút nào.
Lưu Đại Thành khiêng gánh lương thực xuống, phủi tay tới: “Cha, xong .”
“Ừm.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Lưu Phú Quý đảo mắt lang nhi, chợt nảy ý, liền sang lấy lòng Tống Ngọc: “Tiểu Ngọc , ngươi nhập đội săn b.ắ.n với Vương Nhị và Hổ Bưu . Đại Thành nhà tuổi tác tương đương, hình cũng rắn rỏi. Ngươi xem, thể để nó theo cùng ? Vừa học hỏi kinh nghiệm, phụ giúp chút sức.”
Lưu Đại Thành một bên, xong cũng về phía Tống Ngọc, dường như đang chờ một lời chuẩn thuận.
Tống Ngọc nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt Lưu Phú Quý hồi lâu, mới mở miệng: “Chuyện một quyết định . Muốn gia nhập cả đội đồng ý mới .”
Một câu nhẹ nhàng, như lưỡi d.a.o chặt ngang ý định của Lưu Phú Quý.
Vốn định nhân cơ hội để lang nhi và cả tôn nhi Lưu Tứ cùng chen chân đội săn bắn, ai ngờ tiểu tử rõ ràng là khước từ khéo. Ai trong thôn mà chẳng chuyện Lưu Tứ luôn càn, trêu chọc phụ nữ, danh tiếng chẳng khác gì ôn dịch. Để nhập đội, ai mà chịu?
Lưu Phú Quý khẽ nghiến răng, sắc mặt âm trầm. Hắn , Tống Ngọc từ lâu canh cánh trong lòng mối thù Lưu Tứ từng nhiều toan giở trò với Lâm Uyển Nhi. Lần Tống Ngọc quyết tâm theo đội săn bắn, kỳ thực chính là để tự rèn luyện, cũng là để một ngày thể trừng trị tên một trận cho hả !
Lưu Đại Thành thông minh, xong lời Tống Ngọc hiểu rõ ý, thêm nửa câu, chỉ kéo tay cha rời khỏi Tống gia.
Ra đến ngoài cổng, Lưu Phú Quý vẫn còn hậm hực, miệng lầm bầm: “Hừ! Cái gì mà g.i.ế.c ác lang, chẳng qua là ăn may! Còn bày đặt vẻ!”
Lưu Đại Thành liếc phụ một cái, chép miệng: “Cha, thôi . Còn do nuông chiều Lưu Tứ quá mức, để ngang ngược khắp thôn. Bây giờ ai thấy nhà họ Lưu cũng như thấy tà khí, cho nhập đội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-59.html.]
Tuy là biểu , nhưng nhắc tới Lưu Tứ, Lưu Đại Thành cũng chẳng vui vẻ gì. Mẫu Lưu Thủy Cầm của Lưu Tứ tuy cũng là quả phụ như Tống mẫu, nhưng dạy dỗ con chẳng . Ban đầu cha mang mẫu tử hai về vì thương hại, kết quả cả hai thành họa trong nhà, ỷ thế thôn trưởng mà bậy kiêng dè.
Lưu Phú Quý con trách, cau mày: “ tiểu tử Tứ từ nhỏ cha, nó một nuôi nấng vất vả, chúng nên bao dung cho nó.”
Lưu Đại Thành hừ lạnh: “Người cứ dung túng , ngày cưỡi đầu cả nhà họ Lưu mà đấy!”
Nói hậm hực rảo bước . Lưu Phú Quý tức đến mức mép giật giật, đầu trừng mắt cổng Tống gia, lạnh lùng hừ một tiếng cũng rời .
Vừa nửa đường, bỗng từ gốc cây ven đường, Lưu Tứ lén lút bước , Lưu Phú Quý giật .
“ cữu cữu ! Sao ? Tống Ngọc chịu cho con đội ?” Lưu Tứ hề hề, hỏi nhỏ.
Lưu Phú Quý liếc xéo y một cái, nghi ngờ hỏi: “Ngươi từng đắc tội với Tống Ngọc đó?”
Lưu Tứ chột , né tránh ánh mắt , chối bay: “Không… !”
“Thật chứ?”
“Thật mà!”
Hắn dĩ nhiên dám kể chuyện năm xưa Lâm Uyển Nhi đ.á.n.h chỗ hiểm, đó còn thù dai mà cầm d.a.o Tống Ngọc thương.
Lưu Phú Quý thở dài: “Thái độ giống như nhận ngươi đội.”
Lưu Tứ thế cũng bất ngờ. Tên Tống Ngọc —dù giả ngốc thật ngốc—hễ gặp là mắt tóe lửa như ăn tươi nuốt sống.
“Không cho cũng chẳng ! Ta tự lên núi! Núi lớn như , chẳng lẽ bộ đều bọn họ chiếm hết?” Lưu Tứ nhe răng, hung hăng .
Tại Tống gia, khi Lưu Phú Quý rời , Tống mẫu từ trong bếp bước , hỏi Tống Ngọc: “Thôn trưởng tới gì thế?”
Tống Ngọc giấu, thuật chuyện cho nương . Tống mẫu xong tức đỏ mặt: “Tên Lưu Phú Quý đúng là hổ! Hắn còn mặt dày nhét cả Lưu Tứ đội nữa chứ. May mà con từ chối!”
Sau đó bà nghiêng đầu hỏi: “Mà… Uyển Nhi ? Nãy giờ thấy bóng dáng con bé.”
Tống Ngọc nhẹ: “Nương tử còn đang ngủ.”
Tống mẫu khẽ gật đầu, nhỏ: “Ngọc nhi, dạo gần đây thấy nương tử con khỏe. Cả yếu mềm, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Con để ý nhiều hơn, đừng để con bé mệt nhọc.”
Nghe , mặt Tống Ngọc thoáng ửng đỏ, lúng túng mặt , khẽ đáp: “Dạ, con . Con sẽ chăm sóc cho nương tử.”