Dưới ánh nắng sớm dịu dàng bên bờ sông, Lâm Uyển Nhi đang cúi giặt y phục. Vạt áo mỏng khẽ lay động theo nhịp tay nàng, mặt mày nở nụ tươi tắn giấu nổi. Nụ dịu dòng nước lấp lánh ánh mặt trời, khiến cảnh vật chung quanh như cũng vui lây.
“Chà, chẳng là tiểu nương tử nhà họ Tống ? Hôm nay rửa đồ gì mà mặt mày hớn hở thế?” Một giọng nữ vang lên, kéo nàng về hiện tại.
Uyển Nhi ngoái đầu , hóa là Vương thím cùng Ngô thị trong thôn.
Ngô thị tươi: “Còn hỏi ? Nghe lang quân của Uyển Nhi tỉnh , chỉ nương tử vui mà cả thôn ai cũng mừng .”
Uyển Nhi liền mỉm , lễ phép đáp lời: “Tạ ơn hai thẩm vẫn luôn quan tâm, thương thế của tướng công giờ đỡ hơn nhiều.”
Ngô thị là mẫu của Hổ Bưu, tình với Tống mẫu nhà nàng, tính tình hiền hậu, bụng thẳng thắn, Tống Ngọc xếp đội săn của Hổ Bưu thì càng thêm mừng rỡ, liền kéo nàng chuyện một lúc.
Vương thím thì ngược , chẳng mấy khi ngẩng đầu lên, giặt ngó nghiêng đầy giận dỗi. Trước cứ tưởng Hổ Bưu g.i.ế.c sói dữ, còn sắp nhờ bà mối đến dạm hỏi cho nữ nhi nhà . Ai ngờ cuối cùng là Tống Ngọc – kẻ coi là ngốc – tay hạ sói, công trạng rơi hết tay khác, gạo thơm cũng tuột khỏi miệng. Giờ thấy Lâm Uyển Nhi vui vẻ như , trong lòng bà càng thêm khó chịu.
Uyển Nhi chẳng mảy may suy nghĩ trong lòng Vương thím, giặt xong thì bê thau y phục về nhà. Vừa tới cổng, thấy xe ngựa đậu bên ngoài, nàng vội bước trong thì tiếng gọi quen thuộc:
“Uyển Nhi tỷ tỷ!”
“Kiều nhi? Sao tới đây?” Nàng mừng rỡ đặt thau xuống, Kiều nhi và phu quân nàng – Cố Hạo – đang trong sân.
Kiều nhi nắm lấy tay nàng, ngọt ngào: “Nghe Tống đại ca thương, phu thê đến thăm. Thấy tỉnh , mừng cho tỷ… Có điều tỷ gầy nhiều đấy!”
Uyển Nhi vội đưa tay sờ mặt, kịp gì thì ngây , nàng phát hiện Kiều nhi dường như đầy đặn hơn so với ngày thường, gương mặt tròn trịa, dáng điềm đạm, qua sống an yên hạnh phúc.
Lúc , Kiều nhi ghé sát nhỏ, gương mặt đỏ hây hây: “Tỷ tỷ đoán đúng , mập , mà là… thai !”
“Thật ?!” Uyển Nhi vui mừng, liền đỡ nàng xuống ghế, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng mà mắt sáng rỡ.
Kiều nhi ngọt như đường, tràn đầy hạnh phúc.
Uyển Nhi ngắm nàng trách yêu: “Mang thai còn chạy tới chạy lui thế , nếu phu gia e rằng lo lắng lắm.”
Kiều nhi liếc phu quân một cái, nhẹ giọng: “Không , tướng công ở cạnh lo hết .”
Lúc , Cố Hạo gãi đầu ngượng ngùng: “Uyển Nhi tỷ tỷ, hai ở chuyện trò nhé, thăm Tống đại ca một lát.”
lúc , Tống mẫu bước , tay là bát nước ô mai thơm ngát: “Kiều nhi , nãy thấy con khó chịu, chắc là nghén . Mau uống bát ô mai cho dễ chịu.”
Kiều nhi cảm động nhận lấy, cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-58.html.]
“Đứa nhỏ , khách khí gì chứ. Đến nhà thì xem như nhà.”
Vị chua ngọt của ô mai trôi xuống cuống họng, vị ngấy trong Kiều nhi như tan biến. Nàng rạng rỡ : “Từ lúc thai, chẳng ăn nổi gì, ngửi gì cũng buồn nôn, chỉ thích vị chua thôi.”
Nói Uyển Nhi: “Sớm định đến thăm tỷ, nhưng mấy hôm nghén dữ quá nổi, hôm nay khỏe hơn mới để tướng công đưa tới.”
Uyển Nhi xong mà lòng thắt , chuyện m.a.n.g t.h.a.i chẳng dễ dàng gì, thấy Kiều nhi vất vả thế, nàng khỏi lo lắng.
Tống mẫu thấy thế liền hỏi: “Uyển Nhi, sắc mặt con , trong khỏe?”
Kiều nhi cũng lo lắng qua.
Uyển Nhi lúng túng, vội xua tay: “Không, con mà.”
Chờ Tống mẫu ngoài, Kiều nhi ghé sát, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, nhớ tỷ và Tống đại ca thành gần năm nhỉ, vẫn tin vui?”
Nói xong nàng mới thấy ngờ vực, chẳng lẽ… Uyển Nhi đỏ mặt nhỏ: “Không … tụi viên phòng .”
Kiều nhi tròn mắt, mừng rỡ: “Thế thì ! Vậy tỷ chẳng mấy chốc sẽ tin vui thôi. Tới lúc đó, tỷ sinh nữ nhi thì tỷ với con , còn sinh nam thì , dù gì nữa cũng thích lắm!”
Uyển Nhi , bất giác tưởng tượng cảnh mấy tiểu oa nhi chạy chơi trong sân, lòng cũng ngọt lịm.
Bữa trưa, Kiều nhi ăn ngon, nhờ bát ô mai mà vị giác trở , cơm nước đầy một bát.
Cố Hạo mà mừng rỡ, hết mực gắp món cho nàng. Kiều nhi thì khen dứt lời, khiến Tống mẫu mãi thôi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Cơm nước xong, phụ thê Kiều nhi chào về, Uyển Nhi đưa tận cổng, còn dặn kỹ: “Kiều nhi m.a.n.g t.h.a.i , nhớ cẩn thận kéo xe đấy.”
Cố Hạo gật đầu, “Tỷ yên tâm, là trời trong lòng .”
Đợi xe khuất bóng, Uyển Nhi bê bát đũa phòng, thấy Tống Ngọc đang tựa đầu giường.
Nàng xuống, định đút ăn như hôm, nhưng nhớ tối qua… nghĩ đến thể lực “khác thường” , mặt nàng đỏ lên.
Cuối cùng, nàng hừ nhẹ, đưa bát qua: “Tự ăn !”
Tống Ngọc khẽ nhếch môi, ánh mắt dừng mặt nàng, mà , cứ như tiểu nương tử nhà đang thẹn quá hóa giận…