Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:04
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm , bên ngoài bỗng nổi lên một trận mưa to gió lớn, ngay ánh chớp sáng lòa, một tiếng sấm nổ vang trời đ.á.n.h thức Lâm Uyển Nhi đang say giấc.

Nàng trở định dậy thắp đèn thì một đôi tay vững chãi kéo một vòng ôm ấm áp. Thân nàng lập tức rơi lòng Tống Ngọc, sát bên là thở nóng hổi phả cổ khiến nàng bất giác đỏ mặt.

“Phu quân… …”

Trong ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ, nàng phát giác —Tống Ngọc hình như chẳng còn sợ sấm sét như nữa.

Hạt Dẻ Nhỏ

Chàng khẽ siết lấy nàng, cằm tì lên vai nàng, giọng trầm thấp mà ấm áp: “Nương tử, sợ tiếng sấm nữa.”

Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên , hồi lâu mới mừng rỡ: “Thật ư? Thế thì quá !”

Nghĩ đến những , mỗi khi nổi mưa gió, phu quân nàng cứ co rúm như tiểu oa, chui tọt lòng nàng mà run rẩy, lòng nàng khỏi cảm khái. Trận chiến với mãnh lang , tựa hồ giúp Tống Ngọc vượt qua nỗi sợ hãi từ thuở nhỏ. Từ nay về , những đêm mưa gió như vầy, thể an giấc.

lúc , nàng cảm thấy cả nóng lên một cách lạ thường. Thân thể Tống Ngọc ôm sát khiến nàng ngọ nguậy thoát , ai ngờ đụng trúng cánh tay thương của .

Chàng khẽ rên một tiếng.

Nàng giật , vội ngẩng đầu: “Phu quân, cẩn thận đè lên vết thương của …”

Chưa kịp dứt lời, nàng kéo ngược , ôm siết hơn nữa.

“Phu quân, vết thương của còn lành, …”

Lời còn xong, đôi môi mềm mại hôn lấy, ngăn . Đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, khiến nàng mềm nhũn, chỉ khẽ đáp , trái tim đập loạn.

Hôm nay phu quân nàng dường như… chút gì đó khác lạ. Động tác thuần thục dịu dàng khiến nàng ngẩn .

Ngay đó, đôi môi rời khỏi môi nàng, rơi xuống cổ, tai, khiến nàng run rẩy cả . Mặt nàng đỏ bừng như lửa thiêu, trong lòng cuộn trào.

“Phu quân…” nàng thở dốc, giọng mềm nhũn, “vết thương của là… là ngủ sớm một chút …”

Nàng khẽ đẩy , nhưng chẳng tác dụng. Hắn cúi đầu, tiếp tục đặt lên môi nàng nụ hôn cháy bỏng.

Lâm Uyển Nhi thể chống đỡ nữa, đành nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ , vươn đáp . Chỉ một động tác , như mồi lửa đổ đống than hồng, khiến Tống Ngọc thể nhẫn nại thêm.

Hắn đặt nàng xuống, từng động tác đều trân trọng và khát vọng, dịu dàng mãnh liệt.

Mưa gió ngoài trời gào thét như chứng kiến mối tình thắm thiết trong phòng, nhưng vài hồi sấm rền, tựa hồ cũng nỡ quấy nhiễu hữu tình, liền tắt lịm.

——

Sáng hôm .

Tống Ngọc vẫn còn ôm nàng trong lòng, gương mặt đang say ngủ. Lâm Uyển Nhi mở mắt, nam nhân mặt, mặt đỏ như ráng chiều, đôi mắt còn ngập vẻ ngỡ ngàng.

Tối qua… bọn họ viên phòng

Nàng cứ nghĩ phu quân vốn ngốc ngếch, nào ngờ cho nàng một trận bất ngờ đến . Còn nữa, vết thương nơi cánh tay … nàng nhất định xem kỹ .

Ánh mắt nàng rơi xuống vết đỏ ga giường, sắc mặt càng đỏ hơn. Phải mau đem tấm ga giặt, bằng nếu để bà bà thấy , chẳng giấu mặt nơi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-57.html.]

Nàng khẽ nhúc nhích rời khỏi lòng , ai ngờ tay siết chặt hơn.

“Trời còn sớm, nương tử ngủ thêm chút nữa .” Giọng vẫn ngái ngủ mà mềm mại.

Lâm Uyển Nhi giãy , đành yên lặng , mặt dán lồng n.g.ự.c .

Đôi má hiện lên sắc hồng, nụ nơi khóe môi vô cùng dụ hoặc. Nàng khẽ chớp mắt, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác—Tống Ngọc… hình như còn ngốc nữa?

Ngay khoảnh khắc , Tống Ngọc mở mắt, ánh ấm áp như ngọc, sâu thẳm ôn nhu như nước. Hắn chăm chú nàng, môi khẽ nhếch , tay vuốt nhẹ má nàng.

“Làm thế, nương tử?”

Nàng nghẹn lời. Biểu hiện của đêm qua cùng ánh mắt giống một kẻ ngốc?

“Phu quân… …”

Nàng ấp úng kịp hỏi , trong lòng dâng lên vô vàn thẹn thùng. Lòng nàng chợt run lên—chẳng lẽ phu quân nàng khôi phục?

lúc , ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là thanh âm của Tống mẫu: “Uyển Nhi, Ngọc nhi, là Vương Nhị và Hổ Bưu tới thăm kìa.”

Lâm Uyển Nhi như sét đánh, lập tức chồm dậy, tay chân luống cuống mặc y phục, chuẩn ngoài.

Mới vài bước, nàng nhớ điều gì, kéo chăn phủ kín giường, chỉnh thứ đấy.

Tống Ngọc chống đầu, nàng luống cuống tay chân, khẽ bật : “Nương tử đừng lo, sẽ để họ thấy gì .”

“Chàng câm miệng cho !” Nàng trừng mắt cảnh cáo, mặt càng đỏ, xoay chạy ngoài.

Ra đến sân, Vương Nhị và Hổ Bưu trò chuyện, thấy nàng liền tươi chào hỏi. Lâm Uyển Nhi chỉ gật đầu, nhanh chóng bước bếp.

Trong bếp, Tống mẫu đang nhóm lửa nấu bữa sáng. Thấy nàng , thuận miệng hỏi: “Uyển Nhi, đêm qua trời mưa sấm chớp, Ngọc nhi giật chứ?”

Nghe hai chữ “đêm qua”, tim Lâm Uyển Nhi như nhảy khỏi lồng ngực. Nàng vội cúi đầu, giọng lí nhí: “Không… .”

Tống mẫu nghi hoặc nàng, nhíu mày hỏi tiếp: “Uyển Nhi, con ?”

“Không , nương… con giặt đồ đây.” Nói xong, nàng bê thau cửa như chạy trốn.

Tống mẫu theo bóng lưng tức phụ, càng thấy khó hiểu.

Trong phòng, Vương Nhị và Hổ Bưu chuyện đôi chút với Tống Ngọc cũng cáo từ.

Một lúc , Tống mẫu nấu xong một bát mì nóng, bưng đút cho lang nhi ăn như thường lệ.

Ai ngờ Tống Ngọc vội vàng khoát tay: “Nương… cứ để đó, con tự ăn .”

Tống mẫu kinh ngạc : “Con tay lành, để nương đút…”

“Thật mà, nương, con chờ nguội tí là tự ăn .” Hắn , trong mắt hiện lên ý mờ ám khi nhớ bộ dạng thẹn thùng khi nãy của nương tử nhà .

Tống mẫu ngạc nhiên đặt bát xuống bàn, con một lúc lâu, lòng càng thêm nghi hoặc: Hôm nay cả hai đứa đều kỳ lạ thế ?

 

Loading...