Cơm sáng dọn xong, thấy phu quân vẫn thể tự dùng bữa, Lâm Uyển Nhi liền tự tay bưng mâm cơm phòng, cẩn thận từng muỗng từng đũa đút cho Tống Ngọc.
Tống Ngọc tựa giường, ánh mắt dịu dàng, nơi đáy mắt ngập tràn ý và thoả mãn. Bát cháo trắng, vài món ăn nhạt, nhưng bởi là do nương tử tự tay chăm nom, nên với mà , ngon miệng hơn bất kỳ cao lương mỹ vị nào.
Sau khi ăn xong, Lâm Uyển Nhi bưng một chậu nước ấm. Trước Tống Ngọc còn mê man, nàng chỉ thể lau tay, lau mặt và nửa cho . Nay tỉnh , nàng liền nhẹ nhàng vắt khăn, giúp lau lưng bôi t.h.u.ố.c chỗ vết thương.
Ngón tay mềm mại, mát lành của nương tử khẽ lướt qua lưng, khiến Tống Ngọc hô hấp khẽ khàng dồn dập.
“…Nương tử.”
“Hửm?”
“Lúc nàng , chỉ cần tỉnh , nàng sẽ sinh cho hai hài tử… thật ?”
Lâm Uyển Nhi tay khựng , lòng khẽ động. Hóa những lời nàng thầm thì bên tai lúc mê man, đều thấy…
Vốn là lấy đó động lực để tỉnh dậy, ngờ hôm nay tỉnh , phu quân ngốc nhà nàng nhớ rõ như in. Song nàng cũng chối bỏ, tính tình nàng vốn như – một khi nhận định nào, thì việc sinh con dưỡng cái cho cũng là chuyện sớm muộn.
“Thật.” Nàng bình thản đáp.
Tống Ngọc liền phấn chấn mặt, mừng rỡ đầu nàng, tươi như hoa: “Vậy đợi khoẻ , chúng liền viên phòng!”
Lâm Uyển Nhi: “…”
Nàng , bật thành tiếng. Hắn viên phòng, e rằng cũng chỉ nghĩ là ôm ngủ thôi. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên , nàng nỡ vạch trần, đành thuận theo: “Ừ, .”
Tống Ngọc vui như hài tử quà, tranh thủ thơm “chụt” một cái lên má nàng, nụ ngời sáng. Lâm Uyển Nhi đỏ bừng mặt. Vẫn là gương mặt , nhưng nụ hôm nay khiến tim đập nhanh hơn một nhịp?
Nàng khẽ nháy mắt, , vẫn là bộ dạng ngây ngô như xưa. Có lẽ… là nàng nghĩ nhiều.
Bôi t.h.u.ố.c xong, Lâm Uyển Nhi đỡ phu quân xuống, dặn dò nghỉ ngơi, ngoài mời Trưởng y đến xem thương thế.
Trương đại phu tin Tống Ngọc tỉnh thì kinh ngạc, nhanh chóng bắt mạch, xem xét miệng vết thương, gật đầu: “Chỉ cần tiếp tục điều trị ngoại thương và tịnh dưỡng thêm dăm bữa nửa tháng, là sẽ bình phục .”
Lâm Uyển Nhi , cuối cùng cũng nhẹ lòng, giữa mi gian tan bao mỏi mệt.
Không lâu khi Trương đại phu rời , từng đợt trong thôn lục tục kéo tới thăm hỏi, ai nấy tin Tống Ngọc tỉnh đều vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-56.html.]
Khi Vương Nhị và Hổ Bưu bước Đông phòng, thấy Tống Ngọc những tỉnh táo mà còn hồi phục khá nhanh, cả hai đều tươi .
“Ha, Tống Ngọc, ngươi thực sự nổi danh đó!” Vương Nhị vỗ đùi , “Thường ngày ngươi ngây ngốc, ai ngờ lúc cần liều xông lên, dám một đối đầu mãnh lang. Ta với Hổ Bưu săn bao năm cũng từng thấy lang dữ như thế. Phải , gan to mật lớn, phục!”
Từ , Vương Nhị chỉ xem Tống Ngọc như kẻ ngốc suốt ngày dính lấy nương tử. Giờ thì khâm phục rõ ràng.
Tống Ngọc chỉ mỉm , nhiều lời.
Hổ Bưu bèn tiếp lời: “Tống Ngọc, ai cũng thấy rõ năng lực của ngươi. Hay là gia nhập đội săn với bọn ? Về hợp tác cùng săn thú, chia tiền bạc!”
Vương Nhị gật đầu, ánh mắt sáng lên. Hai vốn hợp tác nhiều năm, kiếm ít, nhưng từ khi ác lang xuất hiện ở núi , thú hoang ít dần, chẳng kiếm bao nhiêu. Nếu thêm Tống Ngọc, ba sâu sơn, e rằng sẽ thu hoạch ít.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Ngọc sửng sốt. Không ngờ hai mời . Hắn do dự một chút, nhớ đến tình cảnh nhà – nếu thể săn thú quý, cũng là cách kiếm bạc . Nghĩ , gật đầu: “Được, gia nhập. giờ thể thể săn, chờ ít hôm nữa.”
Vương Nhị và Hổ Bưu liếc to: “Không , đợi ngươi khoẻ hẳn cùng !”
Thấy Tống Ngọc sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, hai vội cáo từ.
Lâm Uyển Nhi bưng tới, mời ở dùng nước, song hai lắc đầu bảo quấy rầy, rời .
Nàng rót chén đưa Tống Ngọc, dịu dàng hỏi: “Phu quân, Vương Nhị và Hổ Bưu gì mà vui vẻ thế?”
Tống Ngọc đáp: “Ta đáp ứng gia nhập đội săn với họ, đợi thể khoẻ sẽ cùng họ núi.”
Lâm Uyển Nhi , chau mày. Dù ác lang diệt, nhưng sâu sơn hiểm trở, ai còn nguy hiểm gì? Lần phu quân suýt mất mạng, nàng thật sự mạo hiểm nữa.
“Phu quân, đ.á.n.h thú nguy hiểm lắm. Nhà giờ chẳng thiếu ăn thiếu mặc. Ta thấy mê man nữa.”
Tống Ngọc nàng lo lắng, nhưng quyết. Là nam nhân duy nhất trong nhà, mạnh mẽ lên, gánh vác, bảo hộ và nương tử!
“Đừng lo, theo Vương Nhị và Hổ Bưu . Hơn nữa, cũng rèn luyện bản , để chỗ dựa vững chãi cho nàng.”
Nghe lời , lòng Lâm Uyển Nhi như gì nóng ran. Nhìn vẻ kiên định nơi mắt , nàng bỗng cảm thấy Tống Ngọc mê man, như trưởng thành hơn nhiều. Thôi thì, cứ tin tưởng .
Chiều đến, vẫn là nàng bưng cơm phòng, đút cho Tống Ngọc từng muỗng. Thực thể tự ăn, nhưng nàng nhất quyết đòi chăm sóc, mà Tống Ngọc cũng cam tâm tình nguyện nuông chiều.
Đêm đến, khi rửa mặt tắt đèn, hai cùng giường. Tống Ngọc nhẹ nhàng ôm nàng lòng, ôm lấy ấm quen thuộc, Lâm Uyển Nhi khẽ cong môi, yên tâm nhắm mắt, chìm giấc ngủ yên lành.