Từ khi Trương đại phu Tống Ngọc hy vọng tỉnh , Tống mẫu liền ở suốt trong gian đông phòng, rời nửa bước. Thấy trời mỗi lúc một tối, mà Uyển Nhi vẫn về, trong lòng bà bắt đầu bồn chồn lo lắng.
Bà bước sân, ở cửa về phía đầu làng. Trong ánh chiều nhập nhoạng, một cỗ xe ngựa đang chậm rãi tiến thôn. Tống mẫu trong lòng khẽ động, mừng rỡ nghĩ thầm: Là Uyển Nhi trở về !
Xe dừng nơi đầu thôn, Lâm Uyển Nhi vén rèm xuống xe, giao cho lão thúc đ.á.n.h xe râu ria ba lạng bạc bước nhanh về phía Tống gia.
Tống mẫu vội đón, ánh mắt đến hai chân nàng bước khập khiễng liền kinh hãi, nhanh tay đỡ lấy nàng, sốt ruột hỏi:
“Uyển Nhi, chân con ?”
Uyển Nhi chỉ nhạt, dịu dàng đáp:
“Trên núi Thúy Vi còn tuyết đọng, đường trơn, con bất cẩn trượt ngã thôi, , nương đừng lo.”
“Không ư? Con xem mặt con sưng cả , thì lạnh ngắt thế . Nhanh về nhà, nấu bát canh gừng cho con xua hàn khí.” Tống mẫu xót tức phụ trách yêu.
Uyển Nhi cảm nhận tình ý nồng hậu của bà bà, lòng ấm áp vô ngần, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Tống mẫu thêm:
“ , Uyển Nhi, khi con , Ngọc nhi phản ứng đấy. Ta mời Trương đại phu đến xem, ông trong não Ngọc nhi đang ý thức tranh đấu, hy vọng tỉnh .”
Uyển Nhi thế, mắt sáng bừng lên, vội hỏi:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Thật nương? Trương đại phu thật sự thế ?”
“Thật mà con.” Gương mặt héo hon vì lo nghĩ của Tống mẫu rốt cuộc cũng nở nụ rạng rỡ.
Uyển Nhi chẳng màng đến cái chân đau, bước nhanh về phía gian đông phòng.
Tống mẫu nàng tất tả, trong lòng khỏi thương đau. Bà vội bếp đun một nồi nước nóng, để nàng tắm rửa, sắc thêm một bát canh gừng nóng hổi đem đến tận phòng.
Uyển Nhi tắm xong, ấm áp, xuống bên giường, nắm lấy tay Tống Ngọc, nhẹ giọng gọi:
“Phu quân…”
Tuy sắc mặt Tống Ngọc vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng ngón tay nàng nắm lấy khẽ động đậy.
“Phu quân… thấy ?”
Uyển Nhi mừng rỡ, liên tục gọi tên , nhưng Tống Ngọc vẫn mở mắt.
Nàng nản lòng, trong lòng vững tin nhất định sẽ tỉnh .
Tống mẫu dọn xong cơm, Uyển Nhi ăn qua loa mấy miếng liền về t.h.u.ố.c cho phu quân, đó cũng cởi áo xuống bên cạnh.
Nàng vốn định thủ thỉ vài câu bên tai , nào ngờ đặt lưng mệt mỏi rã rời, chẳng mấy chốc .
Uyển Nhi ngủ một mạch đến tận sáng hôm . Nắng sớm chiếu qua cửa sổ hắt lên gò má nàng, nóng khiến nàng cau mày, định xoay tránh .
Chợt ánh nắng ai đó che khuất, nàng thấy dễ chịu, tiếp tục lim dim.
Khoan … cái gì che mất?
Uyển Nhi bừng tỉnh mở mắt, đập mắt nàng là đôi con ngươi đen nhánh, sáng trong.
“Phu… phu quân?!”
Nàng kinh ngạc Tống Ngọc đang đưa tay che nắng cho .
Chàng… tỉnh ?
Là thật ?
Uyển Nhi vội đưa tay véo mạnh má .
“A… đau thật.”
Không mộng!
Nàng ngẩng đầu , chỉ thấy Tống Ngọc gương mặt vẫn trắng bệch, nhưng khóe môi cong lên, ánh mắt dịu dàng.
Nàng mừng rỡ đến rơi nước mắt, lao lòng :
“Phu quân, tỉnh ! Thật quá, thật quá!”
Tống Ngọc nàng nhào đè lên vết thương, khẽ nhíu mày, song vẫn cố mỉm , khàn giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-55.html.]
“Ngốc tử, nàng mộng, thật sự tỉnh .”
“Là nàng gọi tỉnh dậy đấy!”
Uyển Nhi ngẩng đầu, thấy ánh mắt sâu thẳm , nhẹ giọng kể:
“Trong lúc hôn mê, tựa như rơi hố đen vô tận. Ta vùng vẫy thế nào cũng thoát , cho đến khi thấy giọng nàng, giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm, kéo khỏi nơi tối tăm .”
Nàng xong cảm động, đau lòng. Thì vẫn luôn vật lộn trong cơn mê, chịu khổ ít.
Mà điều khiến nàng vui mừng nhất là, chính nàng kéo trở nhân gian.
Nàng vội vàng chia sẻ tin mừng cho Tống mẫu, chẳng chú ý đến ánh mắt Tống Ngọc càng thêm thâm tình.
Vội y phục bước xuống giường, nàng lưng vang lên tiếng gọi:
“Nương tử… chuyện tối qua nàng , đều là thật ?”
Nàng ngẩn , gật đầu:
“Tự nhiên là thật .”
Nghe , Tống Ngọc khóe môi cong lên, lộ nụ vô cùng động lòng .
Uyển Nhi thoáng ngơ ngẩn, tự dưng thấy phu quân đến , bèn thất thần trong chốc lát, mới rảo bước khỏi phòng.
Trong lòng Tống Ngọc dâng lên cảm giác thỏa mãn, khẽ , nhắm mắt nghỉ ngơi.
Uyển Nhi đến phòng Tống mẫu chẳng thấy ai, cũng thấy bóng dáng trong nhà giữa. Nàng đoán chắc nương sông giặt đồ, xoay định thì trông thấy Tống mẫu bưng một chậu đồ giặt bước sân.
Tống mẫu thấy Uyển Nhi liền :
“Uyển Nhi, chân con đỡ ? Sao ngủ thêm một lát? Mau phòng .”
Uyển Nhi bà, nước mắt lưng tròng, khiến Tống mẫu giật :
“Sao con? Có chuyện gì ?”
“Nương, phu quân con tỉnh !”
Uyển Nhi , vui mừng .
Tống mẫu xong, tay run bắn, chậu nước “choang” một tiếng rơi xuống đất.
“Thật, thật ? Ngọc nhi thật sự tỉnh ?”
Uyển Nhi vội bước tới, nhặt chậu nước đặt lên bậc đá bên cạnh, :
“Thật mà nương, mau xem !”
Tống mẫu vội vã chạy đông phòng, đẩy cửa thấy lang nhi mở mắt đó.
“Ngọc nhi! Con tỉnh , trời ơi, thật là quá !”
Bà sụp xuống mép giường, nước mắt tuôn như suối, cả khuôn mặt rạng rỡ vì vui mừng.
Tống Ngọc yếu ớt mỉm :
“Nương, mấy hôm nay khiến lo lắng , là hài nhi bất hiếu.”
Tống mẫu vội lắc đầu, lau nước mắt, :
“Không, con là niềm tự hào của nương. Con chỉ cần bình an vô sự, nương mãn nguyện .”
Uyển Nhi bên cạnh khẽ vỗ về lưng bà:
“Nương, phu quân tỉnh, đừng nữa. Khóc hại sức khỏe lắm.”
Tống mẫu xong, liên tục gật đầu, mà nước mắt vẫn kịp khô:
“ đúng đúng, là nương vui quá hóa hồ đồ. Được , hai đứa trò chuyện , nương bếp nấu cơm cho các con.”
Nói bà lật đật ngoài, lòng như trút gánh nặng ngàn cân.
Trong phòng, chỉ còn hai phu thê nương tựa bên , gió nhẹ khẽ lùa qua song cửa, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt thiếu phụ, nụ , rạng rỡ như đóa hoa nở rộ giữa tiết xuân…