Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:42:01
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm , Lâm Uyển Nhi một xuống trấn, tìm thuê một chiếc xe ngựa. Người đ.á.n.h xe là một đại thúc râu rậm đen sì, nàng lên núi Thúy Vi thì mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.

Lâm Uyển Nhi nhận sắc mặt , bèn nghiêng đầu hỏi:

“Đại thúc, thế? Lên núi Thúy Vi ư?”

Đại thúc vội xua tay, gượng đáp:

“Không gì, gì. Cô nương lên núi Thúy Vi, thì một lượt là một lượng bạc.”

“Vậy cả lẫn về thì ?” Nàng hỏi tiếp.

“Ba lượng,” lão đưa mắt từ đầu tới chân nàng, đoạn đáp gọn.

“Được.” Lâm Uyển Nhi chút do dự liền gật đầu chấp thuận.

“Thế thì mời cô nương lên xe, cho vững nhé!” Đại thúc vung roi, xe ngựa lập tức lăn bánh, vó ngựa dồn dập vang lên nơi đường trấn lát đá.

Chừng tới giữa trưa, xe ngựa đến chân núi Thúy Vi.

“Dừng!” Đại thúc kéo dây cương, xoay đầu với trong xe:

“Cô nương, đến nơi . Đường lên núi dốc hẹp, xe thể , chỉ thể cuốc bộ thôi.”

Lâm Uyển Nhi vén rèm bước xuống, chắp tay cảm tạ:

“Làm phiền đại thúc chờ chân núi, khi xuống sẽ trả tiền xe một lượt.”

Đại thúc hào sảng khoát tay:

“Không . Ta sẽ đợi ở đây. Có điều đường núi hiểm trở, cô nương nhớ cẩn thận, đừng trượt chân đấy!”

Lâm Uyển Nhi mỉm đáp “Đa tạ,” xoay bước lên đường núi.

Tuy chùa Cửu Hoa tiếng tăm lừng lẫy, nhưng dọc đường vắng bóng . Ở chân núi còn thấy vài xe ngựa đỗ , song lên đường thì chẳng thấy bóng ai. Hẳn là từ sớm.

Ban đầu là đoạn đường đất thoai thoải, bao xa thì tới một lối nhỏ hẹp dựng , một bên là vách đá, một bên là vực sâu thăm thẳm. Mỗi bước , Lâm Uyển Nhi đều dè chừng, cẩn thận từng li từng tấc.

May mắn là vượt qua đoạn , mặt hiện một rừng trúc rậm rạp, tán lá xanh ngắt che khuất cả ánh mặt trời chói chang. Gió mát len lỏi qua khe lá, mang theo mùi thơm nhè nhẹ, khiến nàng cảm thấy dễ chịu ít.

Bước khỏi rừng trúc, nàng thấy một cái lều tranh nhỏ. Bèn ghé nghỉ chân một chốc, uống vài ngụm nước tiếp tục hành trình.

Càng lên cao, khí càng lạ thường. Lâm Uyển Nhi cảm thấy sống lưng bắt đầu lạnh buốt. Rõ ràng trời đang nắng gắt, thấy lành lạnh? nàng nghĩ ngợi nhiều, cứ c.ắ.n răng tiếp tục leo.

Chừng gần nửa canh giờ , n.g.ự.c nàng bắt đầu tức nặng, thở cũng gấp gáp, chút giống như phản ứng thiếu dưỡng khí nàng từng gặp kiếp khi leo núi Ngọc Long tuyết phủ. Thì núi Thúy Vi cao như thế, sắp lên đến vùng tuyết.

Chẳng bao lâu, cảnh tượng mắt khiến nàng giật kinh ngạc—một mảng tuyết trắng tinh trải dài bạt ngàn. Tuyết phủ dày đặc, đông cứng thành từng lớp băng.

Nàng từng nghĩ đỉnh Thúy Vi tuyết đọng quanh năm như thế.

Lạnh quá.

Toàn nàng run rẩy, răng va lập cập, song vẫn hít sâu một , tiếp tục bước lên. Đường băng trơn trượt, mỗi bước đều chao đảo, nàng ngã ba , cả đầu gối và bàn tay đều sưng đỏ vì va đập.

Không trách đến đây còn bỏ cuộc về. Đường thực sự dễ vượt qua.

Lâm Uyển Nhi c.ắ.n răng chịu đau, lặng lẽ tiến gian, từ trong nhà gỗ lấy hai cây gậy tre, chống gậy để giữ thăng bằng. Nhờ mới thể tiếp tục tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-54.html.]

Lại qua thêm nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng đến đỉnh núi. Cổng chùa hiện ngay mắt—ba chữ “Cửu Hoa Tự” to lớn khắc tấm biển gỗ sơn son thếp vàng.

Nàng kích động bước tới. Cửa chùa mở rộng, chỉ lác đác vài đang thắp nhang. Nàng cúi đầu đôi giày ướt sũng của họ, đoán rằng cũng là vượt tuyết mà tới.

Trong chính điện, tượng Phật cao lớn uy nghiêm ngự giữa gian thờ. Lâm Uyển Nhi quỳ gối xuống chiếc bồ đoàn tượng, chắp tay thành tâm khấn vái.

“Phật tổ từ bi, xin phù hộ cho phu quân của con sớm tỉnh , mạnh khoẻ bình an…”

Khấn xong, nàng dập đầu ba cái, trán chạm đất, lệ thấm hàng mi.

 

Cùng lúc đó, tại Tống gia…

Sau khi Lâm Uyển Nhi rời , Tống mẫu liền Đông phòng xem tình hình Tống Ngọc. Vừa đẩy cửa bước , bà thấy cau mày, trán đẫm mồ hôi, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn giằng xé.

“Ngọc nhi! Ngọc nhi, con thế? Đừng doạ nương!”

Bà hốt hoảng lao tới bên giường, gọi mấy tiếng mà thấy tỉnh , trong lòng rối bời, vội vàng chạy thôn tìm đại phu họ Trương .

Trong cơn mê man, đầu óc Tống Ngọc như kéo về năm xưa—trong khu rừng tăm tối sấm chớp vang trời, cha đàn sói dữ xé xác, m.á.u tươi văng tung toé. Chàng lao cứu cha, nhưng cả sức mạnh vô hình đè nén, tài nào nhúc nhích nổi.

Bỗng chốc, một con sói khổng lồ gầm lên nhảy xổ . Trong tay là một con d.a.o găm nhỏ, cách con sói tới một trượng. Nỗi uất hận trong lòng bùng cháy dữ dội— báo thù cho phụ !

Tống Ngọc lao đến, điên cuồng đ.â.m liên tiếp sói. Dao cắm da thịt, m.á.u b.ắ.n tung toé, nhưng cũng chẳng ngăn con sói nổi điên nhào tới, móng vuốt cào xé khiến bê bết máu.

Trong giây phút sinh tử , như thấy hình bóng cha , lửa giận bùng cháy nữa. Tay siết chặt chuôi dao, dồn hết sức đ.â.m mạnh yết hầu con sói.

Một tiếng tru t.h.ả.m thiết vang vọng khắp núi rừng, con sói hấp hối trong m.á.u me, dùng chút tàn hất mạnh Tống Ngọc xa.

“Rầm!”

Cả Tống Ngọc đập mạnh xuống nền đá, đầu va tảng đá lớn, m.á.u chảy tràn hai bên thái dương. Trước khi ngất lịm, ánh mắt vẫn còn cố bóng con sói gục xuống, bất động.

 

Lúc , cửa phòng mở , Tống mẫu cùng Trương đại phu vội vã bước .

“Đại phu, mau xem cho Ngọc nhi nhà , nó lâm trạng thái quái lạ, trán đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cực kỳ khó coi!” Tống mẫu giọng run rẩy, gấp gáp .

Trương đại phu gật đầu, đặt rương t.h.u.ố.c xuống, vội bắt mạch, kiểm tra kỹ lưỡng. Sau một hồi, ông mới lên tiếng:

“Không gì đáng ngại. Vết thương ngoài da nghiêm trọng. Về phần sắc mặt… hẳn là do tâm trí đang d.a.o động, nội tâm biến chuyển.”

Tống mẫu ngẩn :

“Ý ngài là… Ngọc nhi sắp tỉnh ?”

Trương đại phu gật đầu chắc nịch:

“Không sai. Hắn đang giãy giụa để thoát khỏi mê man. Đây là dấu hiệu . Cô nương hẳn sẽ mừng lắm khi chuyện .”

Tống mẫu xong, vui mừng xiết, khẽ lau nước mắt nơi khoé mi:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ông trời mắt ! Nếu Uyển Nhi về mà tin, nhất định sẽ vui mừng bao…”

 

Loading...