Sáng tinh mơ, ngoài sân truyền đến tiếng chim hót líu lo.
Lâm Uyển Nhi lờ mờ mở mắt, chợt phát hiện bản tự lúc nào. Nàng vội dậy, cúi đầu về phía Tống Ngọc, chỉ thấy vẫn nhắm chặt đôi mắt, hề một tia động tĩnh.
“Phu quân…”
Nàng khẽ gọi, giọng khàn đặc, cổ họng khô rát tựa như lửa thiêu. Tống Ngọc vẫn chẳng phản ứng gì.
Tựa mép giường suốt một đêm, nàng tê dại, gượng xoay cổ một chút chầm chậm dậy, lấy một thau nước nóng về giúp lau sạch .
Từng vết thương do móng vuốt và nanh sói để Tống Ngọc khiến lòng nàng đau như d.a.o cắt. Tay nàng run rẩy, bôi t.h.u.ố.c nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ thương thể , lòng trĩu nặng xót xa.
Thuốc thoa xong, nàng giúp mặc y phục, đó đưa tay vuốt lấy gương mặt trắng bệch còn sinh khí , vành mắt đỏ hoe, thở cũng mang theo nức nở.
“Phu quân…”
Nàng nắm lấy tay , áp lên má , nhẹ giọng gọi từng tiếng một, nhưng đổi chỉ là im lặng. Hắn thực sự vĩnh viễn tỉnh nữa ?
“Cốc cốc—”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thanh âm Tống mẫu truyền : “Uyển Nhi , nương nấu chút cháo , con ăn .”
Nghe , Lâm Uyển Nhi vội lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh giọng : “Dạ, con ngay.”
Nàng kéo chăn đắp kín cho Tống Ngọc mới rời khỏi phòng.
Trong sảnh, Tống mẫu dọn sẵn một nồi cháo trắng và vài món rau thanh đạm. Thấy nàng bước , bà dịu dàng hỏi: “Uyển Nhi, Ngọc nhi vẫn tỉnh ?”
Lâm Uyển Nhi khẽ lắc đầu, buông tiếng thở dài.
bà bà tức phụ gì thêm, lặng lẽ cùng dùng bữa sáng.
“Cốc cốc cốc—”
Tiếng gõ cổng vang lên. Rồi một giọng nam cất lên: “Cô nương họ Lâm, nhà ?”
Lâm Uyển Nhi xong liền nhận giọng quen, hình như là chưởng quầy Lý của tửu lâu Vân Hương.
Tống mẫu nghiêng đầu nàng: “Tìm con đó?”
Nàng khẽ gật đầu dậy mở cửa.
“Lý chưởng quầy? Sao ngài nhà ở đây?” Nàng kinh ngạc hỏi.
Lý chưởng quầy ha hả: “Cô nương với Tống lang lâu đưa rau cá đến, hôm qua tình cờ gặp bằng hữu của cô ở trấn, hỏi địa chỉ nên sáng nay ghé qua. Nếu cô tiện đưa thì cho tới lấy luôn.”
Nghe thế, Lâm Uyển Nhi khỏi áy náy. Hồi đưa Kiều Nhi xuất giá về, nàng thời gian xuống trấn, mấy ngày nay bận chăm Tống Ngọc nên quên mất chuyện giao hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-53.html.]
Giờ Lý chưởng quầy đến tận nơi, nàng cũng đỡ tự , liền : “Lý chưởng quầy mời uống , xem trong nhà còn rau cá .”
“Không cần . Ta mang theo tiểu nhị, chỉ cần chỉ chỗ là hái.”
Lâm Uyển Nhi nghĩ một lát đáp: “Vườn mới gieo hạt, cây còn non lắm, nếu giẫm e sẽ hư hết. Ta ít rau và cá tươi trong nhà, để cân bảo gánh .”
Lý chưởng quầy gật đầu vui vẻ: “Vậy phiền cô nương. À mà cá cũng cần nhé!”
Lâm Uyển Nhi kho, mở gian lấy rau và cá , cho hai thúng đầy ắp. Gọi tiểu nhị khiêng xe trâu. Lý chưởng quầy kiểm hàng xong liền thanh toán sòng phẳng. , nàng chỉ thản nhiên cất bạc túi, chẳng còn nụ hồ hởi đếm từng đồng như .
Lý chưởng quầy để ý thấy nàng trông tiều tụy, vẻ mặt mất nét tươi tắn hằng ngày, liền hỏi: “Cô nương… nhà chuyện chẳng lành?”
Ánh mắt ông lướt qua trong sân, thấy bóng Tống Ngọc – mà nào cũng quấn lấy Lâm cô nương mỗi xuống trấn – lòng khỏi đoán đôi phần.
“Nghe bảo núi Thúy Vi ngôi chùa Cửu Hoa linh nghiệm, cầu gì nấy. Nếu cô nương điều gì khẩn cầu, chi bằng lên đó khấn Phật một phen.”
Tấm lòng của Lý chưởng quầy khiến Lâm Uyển Nhi cảm kích, nàng gắng gượng nặn một nụ : “Đa tạ chưởng quầy chỉ bảo.”
“Không gì. Cô nương nhớ bảo trọng . Ta cáo từ.”
Xe trâu lộc cộc rời khỏi thôn. Trở phòng trong, Lâm Uyển Nhi với Tống mẫu chuyện lên chùa Cửu Hoa để cầu phúc cho Tống Ngọc.
Tống mẫu từng đến nơi đó, bảo tượng Phật trong chùa linh thiêng, ai khấn cầu đều hồi đáp. Chỉ là đường núi hiểm trở, dốc đá dựng , xe cộ thể lên, chỉ thể men theo đường mòn mà .
Bà bèn : “Con để con, nếu thật sự linh ứng, nương liều gì cũng cam.”
Lâm Uyển Nhi lắc đầu kiên quyết: “Con tự .”
Hạt Dẻ Nhỏ
Thấy nàng lay chuyển , Tống mẫu chỉ dặn dò đủ điều, bảo nàng cẩn thận, đừng để trượt chân ngã.
Vào phòng bộ y phục gọn gàng dễ di chuyển, nàng giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tống Ngọc, đặt một cái hôn nhẹ lên trán , kéo chăn đắp kín cho mới xoay khỏi cửa.
Ngay khoảnh khắc nàng , đôi mắt nhắm nghiền của Tống Ngọc khẽ động đậy.
Nụ hôn ban nãy, cảm nhận .
Cả đêm hôm qua nàng bên giường nỉ non, từng câu từng chữ đều thấy, thế nhưng đôi mắt nặng trĩu vẫn tài nào mở nổi.
Trong đầu lúc thì hiện lên ký ức tuổi thơ, lúc là gương mặt dịu hiền của Uyển Nhi, khi thì hiện về cảnh ác sói gào thét lao đến c.ắ.n xé…
Hắn chau mày, trán rịn mồ hôi lạnh. Trong cơn mộng mị, một màn ký ức bỗng hiện rõ: rừng sâu tăm tối, một tiếng sói tru vang lên, phụ xuất hiện, dặn dò:
“Ngọc nhi, mau núp cây, đợi cha g.i.ế.c con sói sẽ đưa con về nhà…”
“Cha…” Hắn mấp máy môi, nhưng cổ họng phát âm thanh, chỉ thể trợn tròn mắt ảnh phụ con sói dữ nhào đến vùi móng vuốt…