Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:41:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Tống gia, từ khi dùng bữa sáng xong, Lâm Uyển Nhi liền một ở trong phòng. Nàng nhàn rỗi đến mức chạy gian dạo một vòng để g.i.ế.c thời gian, song lòng vẫn lo lắng yên, mới một chốc bước ngoài.

Tống mẫu ở nhà cũng như đống lửa, dẫu tay cầm chậu y phục bờ sông, lòng bà vẫn thấp thỏm khôn nguôi. Cũng một buổi sáng trôi qua, mà tình hình núi , Ngọc nhi liệu bình an

Không bao lâu , Tống mẫu trở về nhà, cơm canh nấu xong, bà gọi Lâm Uyển Nhi dùng bữa. Uyển Nhi bước sảnh đường, thấy vẻ mặt lo âu của bà bà, bèn khẽ hỏi:

— Nương, trong thôn ai từ núi trở về ạ? Có tin gì ?

Tống mẫu thở dài một , đáp:

— Vẫn gì, nhưng ở bờ sông, gặp Ngô thị. Bà đừng quá lo lắng, Ngô thị Hổ Bưu nhi từ nhỏ quen săn bắn, đối phó với dã lang hẳn là thành vấn đề.

Uyển Nhi xong, miễn cưỡng nặn một nụ , mẫu tử hai ăn cơm trong sự an ủi lẫn .

Mãi đến lúc mặt trời ngả về Tây, trong thôn chợt vang lên tiếng reo hò: “Bắt sói ! Bắt con sói dữ !”

Cả thôn như bừng tỉnh, mấy lời đó chẳng khác nào thiên âm vang dội, đều hân hoan vui mừng, kéo đầu thôn nghênh đón phu quân, nhi tử trở về.

Tống mẫu cùng Lâm Uyển Nhi cũng vội vàng bước cổng làng, mong đợi bóng dáng Tống Ngọc nơi đoàn sắp tới.

Hạt Dẻ Nhỏ

Trước cổng thôn tụ họp một đám phụ nhân và hài tử, ai nấy đều lộ rõ vẻ phấn khích vui mừng, ánh mắt đổ dồn về hướng hậu sơn.

— Nhìn kìa! Bọn họ về !

Chẳng ai đó hô lên một tiếng, ngay đó tất cả đều về phía núi. Quả nhiên, từng tốp nam nhân đang từ núi trở về, dáng vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn.

Tiếng râm ran, phụ nhân dõi mắt tìm kiếm của . Tống mẫu và Lâm Uyển Nhi cũng khẩn trương quan sát từng khuôn mặt giữa dòng , lòng nóng như lửa đốt.

— Ấy, Hổ Bưu ?, Một phụ nhân lên tiếng.

Ngô thị rạng rỡ:

— Phải , là nhi tử ! Hổ Bưu về !

Hổ Bưu cũng nhận mẫu , liền bước tới, ôm lấy tay bà an ủi. Lúc , Vương thím ở bên chọc ghẹo:

— Hổ Bưu , chắc con là g.i.ế.c sói dữ nhỉ? Giỏi quá!

Ngô thị càng nở nụ đắc ý, trong lòng nghĩ phen danh tiếng nhi tử nhất định vang xa, tương lai kiếm nương tử chẳng dễ dàng?

Thế nhưng Hổ Bưu lắc đầu than thở:

— Thím Vương, kỳ thực thể tiêu diệt con sói , đều là nhờ Tống Ngọc.

Lời dứt, đám phụ nhân xung quanh đều sửng sốt tin nổi. Ai ai cũng mở to mắt ngạc nhiên: “Là Tống Ngọc? Cái tên ngốc nhà Tống gia hả?”

Lâm Uyển Nhi và Tống mẫu cũng thấy, gương mặt cả hai thoáng sửng sốt nở nụ mừng rỡ. Uyển Nhi trong lòng âm thầm reo vui, “Phu quân thật sự !”

Nàng đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng chẳng thấy bóng dáng Tống Ngọc , lòng bắt đầu lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-51.html.]

— Hổ Bưu đại ca, phu quân ? Sao thấy trở về cùng các ?

Hổ Bưu hỏi, nụ mặt dần lắng xuống, lộ vẻ áy náy, lưng đoàn trầm giọng:

— Tống Ngọc… thương, hiện đang Vương Nhị ca cõng xuống. yên tâm, Trương đại phu sơ cứu , nguy đến tính mạng.

— Cái gì?

Tiếng như sấm nổ ngang tai, Lâm Uyển Nhi cảm thấy đất trời chao đảo. Tống Ngọc thương? Lại còn hôn mê bất tỉnh?

Sau lưng nàng, Tống mẫu cũng suýt ngã quỵ tại chỗ, nhưng vì quá lo cho nhi tử, bà cố gắng chống đỡ, cùng tức phụ bước nhanh về phía cuối đoàn .

Chỉ thấy Vương Nhị đang cõng lưng một đẫm máu, y phục rách bươm. Chính là Tống Ngọc!

Bên cạnh còn Trương đại phu vẻ mặt ngưng trọng, chân bước vội vã theo sát.

— Phu quân…!, Uyển Nhi kêu lên nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi như mưa, nàng chạy tới bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe phu quân tàn m.á.u me.

Nàng gắng gượng hỏi:

— Rốt cuộc xảy chuyện gì? Vì thương đến thế?

Tống mẫu cũng hoảng hốt bước tới, thấy cảnh tượng mắt, bà lập tức gào lên:

— Ngọc nhi! Con ơi…!

Trong đầu bà bỗng hiện lên cảnh tượng năm xưa, khi trượng phu khiêng về trong bộ dạng đầy máu. Ký ức đau lòng khiến bà gần như ngã quỵ.

Vương Nhị thở dốc, lau mồ hôi trán, định lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc thành lời.

Trương đại phu vội an ủi:

— ngươi đừng quá lo lắng, Ngọc nhi chỉ là tạm thời hôn mê, mắt cần đưa về nhà an dưỡng. Để kiểm tra kỹ hơn mới dám chắc .

Nghe , Uyển Nhi vội đỡ lấy Tống mẫu:

— Nương, Trương đại phu đúng, chúng mau đưa phu quân về nhà.

Nàng sang Vương Nhị:

— Vương đại ca, phiền giúp đưa phu quân về Tống gia.

Vương Nhị gật đầu khổ, khàn giọng :

— Không phiền, phiền.

 

 

Loading...