Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:33
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chạy một mạch về tới Tống gia, Lâm Uyển Nhi đợi khi tim đỡ đập loạn mới bước nhà xem tình hình Tống Ngọc.

“Uyển Nhi, chuyện chi ?”

Tống Ngọc nghiêng đầu nàng, ánh mắt mang theo lo lắng.

Lâm Uyển Nhi cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong đáy mắt vẫn còn lưu vài phần giận dữ.

“Không , đến t.h.u.ố.c cho .”

Nàng thấp giọng đáp.

Tống Ngọc gật đầu ngoan ngoãn, hỏi thêm.

Lâm Uyển Nhi múc một chậu nước nóng, lấy t.h.u.ố.c mỡ từ trong tủ gỗ , đỡ dậy. Nàng nhẹ nhàng tháo băng gạc nơi lưng , dùng khăn ấm lau sạch vết t.h.u.ố.c cũ, thì phát hiện vết thương nơi lưng bắt đầu kết vảy, xem t.h.u.ố.c của lão đại phu quả thực hiệu nghiệm.

Bôi t.h.u.ố.c xong, nàng giúp mặc y phục.

Mỗi giúp thắt dây áo, nàng đều mặt sang chỗ khác, bởi hình rắn chắc , cơ bụng lồ lộ mắt, thật khiến khó giữ lòng bình tĩnh.

Mặc dù trong lòng luôn tự nhủ: “Hắn là một hài tử, là bệnh!”, nhưng… cũng là cơ bụng!

Lâm Uyển Nhi vội vàng xua tan tạp niệm, nhanh tay mặc y phục cho Tống Ngọc lập tức rời khỏi phòng.

Vừa , Tống mẫu đang nhóm lửa trong bếp. Lâm Uyển Nhi thò tay gian, lấy một con cá lớn, xách nhà bếp.

“Nương, hôm nay con sông bắt một con cá, định nấu canh cho cả nhà nếm thử một bữa tươi.”

Tống mẫu đang vội lật bánh bột trong chảo, đầu liền sững khi thấy con cá to trong tay nàng. Đến nỗi mùi khét bốc lên, bà mới vội vàng lật mặt bánh.

“Cái… cái … cá to như , con bắt ở thế hả?” – Tống mẫu kinh hãi hỏi.

Lâm Uyển Nhi nhẹ, giấu bí mật gian, chỉ sông bắt .

Tống mẫu cũng nghi ngờ, vì thôn dòng sông, thi thoảng cũng câu cá. Chỉ là từng thấy ai bắt con nào to đến , nên nghĩ chắc do tức phụ gặp vận may.

Hạt Dẻ Nhỏ

Trong bếp chẳng mấy loại gia vị, chỉ chút muối hạt. Lâm Uyển Nhi sạch cá, chặt thành từng khúc lớn, cho nồi đun cùng nước sạch. Đợi nước sôi, cá tiết chất ngọt, nước canh chuyển sang màu trắng sữa, nàng thêm chút muối đậy nắp , tiếp tục ninh nhỏ lửa.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngào ngạt của cá lan khắp gian nhà.

Lâm Uyển Nhi múc một bát lớn cá nấu và vài khúc thịt cá mang phòng Đông. Tống Ngọc mùi thơm liền sáng mắt:

“Uyển Nhi, thơm quá!”

Nàng khẽ. Vốn dĩ trong nhà gừng rượu khử tanh, nàng còn lo canh cá sẽ hôi. Không ngờ ninh lên thơm lừng, thịt cá ngọt béo, chút tanh nồng.

Nàng đặt bát lên bàn nhỏ gần giường, đỡ Tống Ngọc dậy toan đút cho ăn.

Nào ngờ Tống Ngọc đẩy bát cá đến mặt nàng:

“Uyển Nhi ăn .”

Lâm Uyển Nhi sững , đó bật . Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.

Hắn tuy ngốc nghếch, nhưng thương thê tử.

“Chàng ăn , trong nồi còn nhiều, lát nữa sẽ ăn .” – Nàng khẽ .

Tống Ngọc vẫn cố chấp:

“Nương tử ăn, cũng ăn.”

“… Được .”

Lâm Uyển Nhi đành nhận lấy bát.

Nàng cầm lấy thì Tống Ngọc cướp lấy cái muôi, múc một muỗng canh cá, thổi nhẹ vài cái đưa đến miệng nàng.

Canh cá miệng, nàng lập tức cảm nhận vị ngọt đậm đà, thanh mát khó tả. Quả thực là canh cá ngon nhất nàng từng ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-5.html.]

Thấy nàng ăn ngon miệng, Tống Ngọc cũng tươi.

“Được , tới lượt .” – Nàng đưa bát cho .

Tống Ngọc lời, tự uống cạn bát canh, miệng còn lem nhem nhưng nét mặt thì hân hoan vô cùng.

Hắn ăn xong, Lâm Uyển Nhi mới nhà chính cùng Tống mẫu dùng bữa.

Con cá quả là lớn, ninh một nồi đầy. Tống Ngọc ăn một bát mà vẫn còn hơn nửa nồi.

Lâm Uyển Nhi múc hai bát, một phần cho Tống mẫu, một phần cho .

Tống mẫu húp xong một ngụm liền khen:

“Canh cá thật thơm ngon.”

Lâm Uyển Nhi cũng thấy thế. Thịt cá mềm béo, tanh, còn vị ngọt thanh, nàng nghĩ thầm:

“Lẽ nào do cá nuôi trong linh tuyền nên đặc biệt như ?”

“Nương, nếu con cá to như vầy mà mang bán, chừng bao nhiêu bạc?” – Lâm Uyển Nhi hỏi thử.

Tống mẫu ngẫm nghĩ đáp:

“Cá lớn béo ngon thế , ít cũng năm mươi văn.”

Năm mươi văn! Gấp mấy tiền Tống mẫu hái nấm bán mỗi ngày. Lâm Uyển Nhi xong lòng vui như mở cờ, trong đầu bắt đầu tính kế kiếm tiền từ gian.

“Nương, chỗ cá đó, con xa lên phía thượng nguồn, chỗ nước sâu, con đặt giỏ đợi một hồi thì bắt cá lớn.” – Lâm Uyển Nhi thuận miệng bịa lời để tránh nghi ngờ.

Tống mẫu nghi ngờ, chỉ dặn dò:

“Chỗ xa, con ít một thôi, chẳng an .”

“Vâng, con .”

Sau đó nàng Tống mẫu thêm:

“Nương, mai con tính dậy sớm bắt thêm vài con, mang lên trấn bán lấy tiền.”

Tống mẫu do dự. Dù trấn xa, nhưng trong nhà chỉ ba , Tống Ngọc còn đang bệnh, nàng thì nhà chỉ còn bà trông coi.

Lâm Uyển Nhi hiểu ý nên liền trấn an:

“Nương cứ yên tâm, con sớm, trưa sẽ về. Trời tối nhất định về đến.”

Tống mẫu thở dài, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận.

Tối đến, Lâm Uyển Nhi gian, thấy cá trong linh tuyền lớn hơn thấy rõ, nàng càng thêm vui vẻ. May mà là trong gian, bằng cá lớn thế nàng thật chẳng đem chợ bán.

Rửa ráy xong, nàng múc nước nóng lau , rửa mặt cho Tống Ngọc như thường lệ, dỗ ngủ.

dỗ mãi, Tống Ngọc vẫn ngủ, còn nàng thì mỏi mệt đến độ gục bên mép giường lúc nào chẳng .

Giường của Tống mẫu vốn chỉ đủ một , mấy ngày nay nàng gục bên giường mà nghỉ.

Tống Ngọc thấy nàng ngủ gật, liền nhẹ nhàng xuống giường, bế nàng đặt lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, tự xuống đất ngủ.

Hừng sáng, trời le lói ánh hồng, Lâm Uyển Nhi tỉnh dậy.

Phát hiện bản đang giường, nàng lập tức bật dậy, ngoái đầu thấy Tống Ngọc đang ngủ đất, mặt nàng khẽ cau .

Hắn… bế nàng lên giường ư?

Nàng định gọi dậy lên giường ngủ, nhưng sợ tỉnh nằng nặc đòi theo nàng ngoài, thế nên chỉ lặng lẽ kéo chăn đắp cho , rón rén khỏi phòng.

 

 

Loading...