Dạo bước phố một hồi, Lâm Uyển Nhi bắt gặp một lão nhân bên vệ đường bày sạp xem tướng . Bên cạnh sạp là một cây phướn vẽ chữ lớn đỏ tươi: “Không chuẩn, lấy tiền.”
Nàng thầm nghĩ, lời lẽ thật đơn giản mà thẳng thắn, chút quanh co.
Nàng một bên ngó hồi lâu, thấy chẳng ai đến xem, đoán chừng chỉ là một kẻ lang bạt giang hồ bày trò lừa bịp kiếm ăn.
Nàng xoay định rời , thì bỗng lưng vang lên một tiếng gọi:
“Cô nương, hữu duyên gặp mặt, chi bằng để lão phu đoán cho một quẻ, linh nghiệm, thu một văn.”
Lâm Uyển Nhi đầu , chỉ thấy lão nhân tóc trắng râu dài đang mỉm nàng.
Tống Ngọc lúc cũng tới gần.
“Phu quân, chi bằng chúng thử đoán một quẻ xem ,” nàng mỉm với Tống Ngọc.
Tống Ngọc khẽ gật đầu. Hai cùng tiến bên sạp của lão thầy bói.
Lão nhân tóc râu bạc trắng, mắt híp , vẻ mặt trầm tĩnh lộ nửa phần cảm xúc.
“Cô nương hỏi điều chi?” Lão nhướng mày hỏi.
Lâm Uyển Nhi ngẫm nghĩ một chốc, nhẹ đáp: “Hỏi tài vận.”
Nàng vốn chỉ tùy hứng hỏi thử, bởi thoạt lão nhân khiến thấy đáng tin.
Lão thầy bói nàng một lượt, bảo nàng ngày tháng năm sinh. Sau khi kỹ bát tự, lão nhắm mắt , bắt đầu khẽ lẩm bẩm tính toán, lát mới mở mắt, thần sắc thoáng động, vẻ kinh ngạc hiện rõ nơi chân mày.
Lâm Uyển Nhi thấy thế thì nghi hoặc hỏi: “Sao ?”
Lão nhân cất tiếng ha hả: “Cô nương tài vận hanh thông, tất sẽ phát tài lớn, tiền bạc chảy như nước!”
Lão vuốt râu, tỏ vẻ vô cùng đắc ý.
Lâm Uyển Nhi bán tín bán nghi lão: “Thật ?”
“Dĩ nhiên là thật. Nếu cô nương tin, chờ đến khi kiếm nghìn lượng hoàng kim hãy trả phí cũng muộn.”
Lời qua thật khó mà bác bỏ, Lâm Uyển Nhi đang định lấy tiền trả thì bỗng lão nhân bật lên một tiếng “Aiyô!”
Nàng dừng tay, nghiêng đầu : “Làm ?”
Lão nhân ánh mắt rời Tống Ngọc, thần sắc trở nên nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt.
Lâm Uyển Nhi càng thêm nghi ngờ, truy hỏi: “Đại gia, rốt cuộc chuyện gì?”
Tống Ngọc cũng ánh mắt của lão cho căng thẳng.
Chỉ thấy lão thầy bói vuốt râu, trầm ngâm : “Tiểu công tử , gần đây e là huyết quang chi tai, cẩn thận.”
Nghe đến đây, Tống Ngọc nheo mắt, liếc lão già thêm một cái.
Lâm Uyển Nhi để ý tới thần sắc của Tống Ngọc, nàng nổi giận quát: “Lão nhân gia bậy bạ gì thế hả!”
Lão thầy bói chẳng hề nao núng, chỉ chậm rãi thêm: “Cô nương chớ vội nổi giận, tai ương tuy nhưng vẫn thể hóa giải.”
Lâm Uyển Nhi Tống Ngọc, thấy vẫn trầm mặc chăm chú lão nhân , vẻ mặt phần lạ thường. Nàng sợ nghĩ quẩn, bèn kéo tay : “Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-47.html.]
Lúc hai lưng bước , lão thầy bói vội vã theo: “Nhớ kỹ, trong năm ngày tới chớ khỏi cửa, mới thể tránh khỏi tai họa!”
Lời dặn dò vọng lưng khiến lòng Lâm Uyển Nhi bất an. Tâm tình vốn đang bỗng chốc xáo trộn.
Nàng nghiêng đầu Tống Ngọc, thấy vẫn im lặng, liền nhẹ giọng trấn an: “Phu quân, lão nhân chắc là thật nhân tài, đừng bận lòng. Ta đưa ăn hoành thánh nhé?”
Tống Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
Hai cùng đến quán ven đường ăn mỗi một bát hoành thánh. Ăn xong, Lâm Uyển Nhi còn ghé tiệm chọn lễ vật tặng Kiều nhi nhân ngày thành . Tống Ngọc liền cùng nàng tới cửa tiệm chuyên bán ngọc ngà châu báu – Ngọc Châu Đường – ở Tây Nhai.
Sau khi chọn lễ vật ý, phu thê hai mới thong thả về thôn Hoàng Loan.
Lúc về đến nhà, thì thấy nương – Tống mẫu – bày sẵn cơm canh.
“Nương, về ạ? Hỷ phục của Xuân Hạnh may thế nào ?” Lâm Uyển Nhi vui vẻ hỏi.
Xuân Hạnh là ái nữ của Trương đại phu, sắp thành .
Tống mẫu thở dài, đặt mâm cơm lên bàn buồn bã : hỷ phục thì đấy, chỉ là…”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Chỉ là ạ?” Lâm Uyển Nhi cảm thấy gì chẳng lành.
“Chỉ là hôn phu của Xuân Hạnh, Thạch Khoan – sáng nay núi đốn củi thì chẳng thứ gì thương, lăn từ sườn núi xuống. May mà mất mạng, nhưng chân gãy , chỉ e hôn sự hoãn .”
Tống mẫu xong, mặt vẫn còn lo âu. Xuân Hạnh vốn tính tình yếu đuối, thấy hôn phu gặp nạn thì thành tiếng, trông mà xót ruột.
Lâm Uyển Nhi nhíu mày. Thạch Khoan sống bên sông, thường núi chặt củi, trong thôn đều . Mọi khi vẫn bình an, nay xảy tai nạn?
lúc đó, Tống Ngọc – vẫn im lặng dùng bữa – đột ngột cất tiếng: “Có là thứ gì thương ?”
Tống mẫu lắc đầu than: “Nó lăn xuống núi thì ngất , giờ vẫn tỉnh. Trương đại phu đang ở bên chăm sóc, chắc chờ nó tỉnh mới rõ đầu đuôi.”
Tống Ngọc liền im lặng.
Cơm nước xong, Lâm Uyển Nhi sân ghế trúc hong nắng. Ánh dương đầu xuân dịu dàng ấm áp, nàng khép mắt, cảm nhận làn gió nhẹ, chẳng mấy chốc thiêm ngủ.
Trong mơ màng, nàng cảm nhận ai đó nhẹ nhàng đắp chăn cho . Nàng , tất là Tống Ngọc sợ nàng lạnh nên , lòng ấm áp vô cùng.
Tống Ngọc bên nương tử an giấc, trong lòng chợt dấy lên từng đợt sóng ngầm. Từng đoạn hồi ức chập chờn hiện về, khi nàng khoác hỷ bào gả tới, ánh mắt quyết tuyệt đ.â.m đầu tường; khi mưa to gió lớn, nàng ôm lấy an ủi; khi thương, nàng ngày đêm rời; cùng bắt cá bán ngoài chợ; mùa đông tuyết phủ, nàng rúc lòng như con mèo nhỏ…
Từng cảnh, từng khắc, cứ thế ùa về khiến đầu đau như búa bổ.
Tống Ngọc siết chặt trán, hiểu bản vì như .
“Phu quân, đừng sợ… sẽ luôn ở bên .”
Lời dịu dàng như vang vọng từ đáy lòng. Hình ảnh nương tử ánh mắt ôn nhu, nét mặt lo lắng hiện lên rõ mồn một.
Tống Ngọc thụp xuống, đau đớn ôm đầu. Phải một lúc lâu , cảm giác khó chịu mới dần tan .
Hắn ngẩng đầu, nữ nhân đang ngủ say, lòng chợt bình yên lạ thường.
Lâm Uyển Nhi xoay một cái, suýt rơi khỏi ghế. Tống Ngọc phản ứng nhanh như chớp, vươn tay đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng bế nàng phòng, đặt lên giường.