Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:41:52
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm , trời tỏ rạng, Lâm Uyển Nhi thức dậy sớm. Hôm nay, Tống mẫu thím thôi mời sang giúp đỡ khâu vá hỷ phục cho nữ nhi sắp gả , nên bữa sáng hôm nay do nàng tự lo liệu.

Nàng bếp một vòng, nhân lúc còn sớm liền gian tìm chút nguyên liệu nấu ăn. Vừa thấy trứng gà, trứng vịt rải khắp bãi cỏ. Đám gà vịt nuôi từ lớn, bắt đầu đẻ đều, thậm chí mấy quả còn nở gà con, vịt con lon ton.

Lâm Uyển Nhi xách giỏ nhặt trứng, tiện thể kiểm tra đàn gia súc. Heo và dê cũng lớn tướng, ườn bãi cỏ gặm ăn nhàn nhã. Một con dê bụng tròn căng, xem chừng chẳng bao lâu nữa sẽ sinh dê con.

Nàng nhổ ít cải bẹ cùng củ cải đem tới cho dê , nghĩ bụng: m.a.n.g t.h.a.i thì ăn nhiều một chút. Bên hồ nước, bầy tôm nhỏ nở lạch bạch tung tăng bơi lội, trông mà vui mắt. Nhìn chúng, nàng mỉm , thầm nghĩ: đợi tôm lớn hết, nàng sẽ thật sự “tự do ăn tôm” .

Nhặt xong một giỏ trứng đầy, Lâm Uyển Nhi lòng bước khỏi gian.

Tống Ngọc dậy, một vòng trong viện tìm nương tử, thấy nàng ở trong bếp bèn bước . Trong bếp, Lâm Uyển Nhi đang bận rộn thái rau. Hắn bóng dáng nàng, nhớ đến chuyện đêm qua nàng ôm lấy , nhẹ nhàng sẽ mãi mãi bên . Khoé môi Tống Ngọc khẽ cong, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh mai từ phía .

Lâm Uyển Nhi ôm bất ngờ, khẽ : “Phu quân mau rửa mặt , sáng nay cháo nóng chờ đó.”

“Ừ.” Tống Ngọc dụi mặt cổ nàng như con mèo nhỏ nũng, mới chịu xách nước rửa mặt.

Vì Tống mẫu sớm sang nhà thím thôi nên hôm nay chỉ hai phu thê dùng bữa sáng. Khi Tống Ngọc trở phòng chính, thấy bàn bày chỉ cháo trắng và dưa muối, mà còn hai quả trứng gà trắng nõn cùng hai quả trứng vịt.

Hắn xuống hỏi: “Nương tử, trứng từ ?”

Lâm Uyển Nhi mỉm : “Là mấy con gà vịt trong gian đẻ đó, nhiều lắm, nhặt một ít đem luộc cho ăn.”

Nếu là , những thứ như trứng gà trứng vịt chắc chắn nàng sẽ để dành đem bán đổi bạc. bây giờ, mỗi tháng chỉ cần dựa việc cung cấp cá và rau cho tửu lâu Vân Hương là đủ thu nhập, trứng để trong nhà ăn cũng .

Tống Ngọc gì thêm, cầm lấy một quả trứng gà đập vỏ bóc sạch, đó đưa tới miệng Lâm Uyển Nhi. Biết rõ tính – cái gì cũng dành cho nàng , Lâm Uyển Nhi liền tự nhiên nhận lấy ăn ngon lành.

Tống Ngọc ăn hết một bát cháo, thêm một quả trứng gà và một quả trứng vịt.

Cơm nước xong, hai như thường lệ chất rau và cá lên xe lừa cùng lên trấn.

Vừa tới tửu lâu Vân Hương, liền thấy chưởng quầy cửa như đợi sẵn. Vừa trông thấy hai , ông liền vui vẻ: “Tiểu phu thê các ngươi cuối cùng cũng đến .” Liếc xe lừa phía , ông tiếp: “Lần đem theo bao nhiêu rau cá, mua cả đấy. Mấy ngày nay khách nhân đều khen rau ăn giòn ngọt, hai hôm là bán hết sạch.”

Lâm Uyển Nhi nở nụ đắc ý. Rau do nàng trồng đất đen màu mỡ trong gian, ngon chứ?

Chưởng quầy cho tiểu nhị bốc hàng cân ký. lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên:

“Uyển Nhi tỷ, Tống Ngọc ca.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Người đến chính là Kiều Nhi.

Nàng chạy đến, mặt luôn mang theo nụ rạng rỡ: “Uyển Nhi tỷ, tỷ chắc bất ngờ lắm đúng ?”

Lâm Uyển Nhi kinh ngạc: “Sao ở đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-46.html.]

Lần Kiều Nhi vội vã rời , nàng còn tưởng lâu mới gặp .

Kiều Nhi tiến gần, mật khoác tay nàng, đôi má đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh: “Uyển Nhi tỷ, ba ngày nữa thành , cố tình chờ ở đây để đưa mời cho tỷ.”

Phu thê Lâm Uyển Nhi đều sững . “Sao gấp thế?” Uyển Nhi nhớ lầm, Kiều Nhi còn đợi qua lễ cập kê mới tính chuyện hôn sự cơ mà.

Nghe nhắc đến, hốc mắt Kiều Nhi bỗng đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn: “Lần đó rời vội vàng là vì gia gia đột nhiên ngã quỵ.”

Lâm Uyển Nhi lo lắng hỏi: “Không đó ông khoẻ ?”

“Không bệnh cũ tái phát, mà là tuổi già sức yếu nên bất ngờ choáng váng.” Kiều Nhi cúi đầu, nghẹn ngào: “Hôm đó về làng thăm ông, gia gia nguyện vọng lớn nhất đời ông là thấy thành , nên… mới lập tức đồng ý gả cho Cố Hạo.”

Nàng rút mời, đưa tận tay Lâm Uyển Nhi: “Uyển Nhi tỷ, Tống Ngọc ca, hôm xuất giá nhất định đến dự nha.”

Lâm Uyển Nhi gật đầu: “Yên tâm, hôn sự của nhất định vắng mặt.” Nói liếc sang Tống Ngọc, cũng chỉ mỉm gật đầu, ý là “nàng quyết là ”.

Kiều Nhi vui mừng, giao mời xong liền vội trở về để thêu nốt y phục tân nương. Nhìn bóng lưng nàng, Uyển Nhi khỏi cảm thán – mới ngày nào còn là bé nhỏ, chớp mắt là tân nương.

Một bàn tay to ấm áp nắm lấy tay nàng. Lâm Uyển Nhi , Tống Ngọc đang mỉm dịu dàng nàng.

Nàng bỗng cảm giác ánh mắt hôm nay mang chút gì đó đặc biệt – ấm áp hơn, dịu dàng hơn, nhưng chẳng thể rõ là chỗ nào khác lạ.

“Lâm cô nương, cân xong .” Giọng chưởng quầy vang lên, kéo nàng trở về thực tại.

Hôm nay cá và rau bán tám lượng bạc – quả là một món thu kha khá.

Lâm Uyển Nhi nhận lấy bạc, trong lòng sung sướng vô cùng. Trên đời , chuyện khiến khoái trá nhất chính là cầm bạc trong tay!

Nghĩ kiếp thực tập sinh, lăn lộn khổ cực cả tháng mà chỉ đủ tiền sinh hoạt, còn đối mặt đủ loại âm mưu nơi quan trường, kiếm bạc mà sầu đến bạc tóc.

Nay gian trong tay, thể trồng rau nuôi cá, nàng tin chắc rằng ngày sẽ càng lúc càng hơn.

“Phu quân, chúng dạo một chút nhé?”

Mỗi bán hàng, nàng đều thích dạo quanh trấn. Suốt ngày ru rú trong nhà, đây là dịp hiếm hoi để nàng ngoài chơi.

“Được.” Tống Ngọc dắt lừa buộc gốc cây bên hông tửu lâu cùng nàng tay nắm tay rảo bước.

Lâm Uyển Nhi tung tăng phía , khi thì ngắm búp bê vải, khi thì say mê nghệ nhân nặn kẹo đường. Dáng vẻ nàng ánh nắng sớm khiến Tống Ngọc chỉ mỉm theo, ánh mắt ngập tràn cưng chiều.

 

 

Loading...