Tống Ngọc xong lời nàng , ánh mắt vốn chan chứa vẻ sợ hãi bỗng nhiên như nhớ điều chi, thoắt cái liền hoá thành một màu đỏ như máu, hung lệ dị thường.
Lâm Uyển Nhi cảm nhận khí tức quanh phu quân tựa hồ đổi, liền ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu , nàng hoảng sợ kêu lên:
“Phu quân, ?”
Tống Ngọc dường như thấy tiếng gọi của nàng, đôi mắt đỏ rực liếc nàng một cái, cả mềm nhũn, nghiêng đầu ngã vai nàng.
“Phu quân!”
Lâm Uyển Nhi hoảng hốt, vội vàng đỡ xuống giường, cởi giày tất, đắp chăn cẩn thận.
Nhớ vẻ mặt đáng sợ của Tống Ngọc ban nãy, lòng nàng vẫn còn bàng hoàng yên. Phu quân rốt cuộc ?
Chờ Tống Ngọc ngủ thật sâu, nàng mới che ô đến phòng của Tống mẫu.
Cửa phòng khoá, Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng gõ vài tiếng đẩy cửa bước .
“Uyển Nhi? Sao con qua đây? Không mưa tạt chứ?” Tống mẫu ngủ, đang bàn thêu vá, thấy tức phụ tới, liền vội vàng đặt rổ kim chỉ sang bên, rót cho nàng chén nóng.
Lâm Uyển Nhi xuống, nhấp một ngụm khẽ :
“Nương, đêm nay mưa to sấm chớp, phu quân con …”
Tống mẫu thế, đoán tám chín phần, thở dài :
“Nó sợ hãi ?”
Giọng điệu , tựa hồ bà rõ nguyên do khiến Tống Ngọc khiếp đảm mỗi khi trời nổi sấm chớp.
Lâm Uyển Nhi gật đầu, khẽ hỏi:
“Nương vì phu quân con sợ sấm đến ?”
Nhắc tới chuyện cũ, mắt Tống mẫu ánh lên một tầng buồn bã sâu thẳm. Bà ngước làn mưa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng kể :
“Năm , khi Ngọc nhi còn nhỏ, từng chịu một đả kích lớn…”
Nghe tới đó, Lâm Uyển Nhi chăm chú lắng , lòng nàng chùng xuống.
“Phụ của Ngọc nhi lên núi săn thú, nó nằng nặc đòi theo, cha nó thương con nên miễn cưỡng dẫn . Nào ngờ hôm đó gặp một con ác lang giữa núi sâu. Để bảo vệ con, cha nó dốc lực đ.á.n.h với lang, cuối cùng đuổi con súc sinh , nhưng…”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống mẫu kể đến đây, khoé mắt đỏ hoe, Lâm Uyển Nhi lặng lẽ nắm lấy tay bà.
“ thể ông lang c.ắ.n nát, m.á.u chảy đầm đìa. Ông gắng gượng bế Ngọc nhi xuống núi, đến khi về đến cổng làng thì gục xuống, dậy nổi nữa.”
“Lúc đó trời mưa tầm tã, sấm chớp nổ vang trời, một đứa nhỏ như nó tận mắt chứng kiến cha gục trong vũng máu… doạ đến mức bệnh nặng ba ngày ba đêm, từ đó… tâm trí liền bấn loạn, mãi chẳng thể hồi phục.”
Tống mẫu , nước mắt kìm mà rơi lã chã. Lâm Uyển Nhi xong, lòng cũng chua xót nghẹn ngào. Thì phía nỗi sợ hãi của Tống Ngọc là một ký ức đau thương như .
“Uyển Nhi, Ngọc nhi giờ thế nào ?” Tống mẫu nghẹn ngào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-45.html.]
Lâm Uyển Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, dịu giọng an ủi:
“Nương yên tâm, phu quân con . Từ nay về , con nhất định sẽ bảo hộ thật .”
Tống mẫu , nghẹn ngào mỉm :
“Uyển Nhi, cảm tạ con. Là con mang ánh sáng đến cho Ngọc nhi. Những tháng ngày qua, thấy con khiến nó dần hồi phục, nụ cũng nhiều hơn. Thật lòng cảm tạ con.”
Hồi nhỏ, Tống Ngọc sợ mưa sấm chớp, vẫn thể chui lòng mẫu mà trốn. càng lớn, càng cô độc. Sau mười tuổi, Tống mẫu ngoài lụng, chẳng thể ở bên con. Mỗi trời mưa, Tống Ngọc chỉ co ro trong chăn run rẩy, ai vỗ về. Lâu dần, tính khí càng thêm khép kín, gần như chẳng bước khỏi nhà.
Mãi đến năm hai mươi tuổi, khi Tống mẫu sẽ tìm nương tử cho , gương mặt Tống Ngọc mới hiện lên chút mong chờ.
Uyển Nhi đến lâu, nhưng Tống mẫu thấy rõ, ánh sáng trong mắt lang nhi bà, đều là do nàng đem .
“Ầm ——!”
Một tiếng sấm chớp vang lên x.é to.ạc bầu trời. Lâm Uyển Nhi giật thót tim, vội buông tay Tống mẫu, cầm ô chạy về phòng.
Tống mẫu theo bóng nàng vội vàng khuất màn mưa, lòng cũng lo lắng theo, nhưng bà : Có Uyển Nhi, Ngọc nhi sẽ .
Lâm Uyển Nhi mở cửa bước , liền thấy Tống Ngọc trốn góc giường, hai tay bịt chặt tai, run lên bần bật.
“Phu quân…”
Nàng đau lòng thôi, bước nhanh đến bên giường, dang tay ôm lấy , thì thầm bên tai:
“Chớ sợ, ở đây. Ta sẽ luôn bên .”
Nàng dịu dàng vuốt lưng , từng chút an ủi.
Tống Ngọc tiếng nàng, dần dần thả lỏng, rúc lòng nàng, cảm nhận ấm từ nương tử, nỗi sợ hãi cũng tiêu tan phần nào.
Sấm vang vài tiếng lặng dần, mưa cũng nhẹ hơn.
Lâm Uyển Nhi bắt đầu buồn ngủ, nhưng Tống Ngọc vẫn ôm nàng rời. Nàng đành để mặc , nghiêng cùng xuống.
Tống Ngọc ngủ nhanh, nhưng dù ngủ, hai tay vẫn gắt gao ôm nàng.
Lâm Uyển Nhi tựa lồng n.g.ự.c , ngắm gương mặt yên bình cơn sợ hãi, chỉ là chân mày vẫn thỉnh thoảng nhíu , tựa như đang gặp ác mộng. Nàng khẽ đưa tay vuốt ve nơi , giúp giãn .
Khóe môi nàng cong lên một nụ dịu dàng.
Vừa định nhắm mắt, cánh tay nơi eo bỗng siết chặt, kéo sát lòng.
Lâm Uyển Nhi bật khẽ, cúi đầu đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ.
Người trong mộng như cảm nhận , khoé môi cũng nhếch lên, tay siết thêm một vòng, ôm nàng càng chặt hơn nữa.