Sau khi rời khỏi lâu Vân Hương, hai phu thê ghé qua tiệm tạp hóa mua một ít hạt giống rau, đến chợ sắm mấy con gà con, vịt con, còn mua thêm hai con heo con cùng hai con dê nhỏ, một đực một cái, để nuôi lớn còn nhân giống.
Lâm Uyển Nhi dự định đem hết đám gia súc thả gian nuôi dưỡng. Không gian mở rộng, nàng cũng nên mở rộng quy mô chăn nuôi mới .
“Cục cục cục cục—”
“Quác quác quác quác—”
“Be be—”
“Ụt ụt—”
Phu thê hai , một , dẫn theo đàn gà vịt heo dê mua rời khỏi chợ, tới cũng khiến qua ngoái .
Khi đến một con hẻm nhỏ , Lâm Uyển Nhi bèn đem hết gia súc thu gian.
Nàng vỗ tay, vẻ mặt hài lòng. Giờ đây, nàng chẳng khác gì một nữ điền chủ, lòng vui như mở hội.
Sau đó hai lên xe lừa về thôn Hoàng Loan. Vừa đến đầu thôn, liền thấy bên bờ sông một đám vây quanh, ồn ào náo nhiệt như đang tranh luận điều gì.
Lâm Uyển Nhi thấy bóng dáng Tống mẫu trong đám đông, vội bảo Tống Ngọc dừng xe.
Tống Ngọc buộc xe lừa một gốc cây ven đường, cùng nương tử chen đám .
“Nương, chuyện gì ạ?” Lâm Uyển Nhi tiến tới hỏi.
Tống mẫu lúc đang bưng một thau y phục mới giặt, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, thấy tức phụ và nhi tử về thì yên tâm, vội kéo Uyển Nhi xa nhỏ giọng : “Uyển Nhi, con chớ gần bờ sông. Sáng nay mấy phụ nhân trong thôn đây giặt đồ, chẳng ngờ một thứ quái vật trong nước c.ắ.n tay. Ngô thẩm thương nặng nhất, mất hẳn một mảng da, m.á.u chảy lênh láng.”
“Quái vật ư?”
Lâm Uyển Nhi chau mày, lo lắng tay Tống mẫu: “Nương chứ?”
Tống mẫu xoa tay tức phụ, nhẹ: “Nương . Nhờ Vương thẩm phản ứng nhanh, kịp thời dùng chày đập c.h.ế.t con quái vật .”
Nghe quái vật đ.á.n.h c.h.ế.t, Uyển Nhi mới thở phào. trong lòng thắc mắc thôi—thứ gì thể thương nặng đến ?
Tống Ngọc cũng tỏ vẻ hiếu kỳ, định chen xem thử nhưng Tống mẫu kéo , dặn: “Ngọc nhi, đừng . Thứ trông ghê rợn lắm!”
“Nương đừng lo, hài nhi sợ.”
Tống Ngọc gan , ung dung chen đám đông. Một lát , cau mày trở .
Uyển Nhi vội hỏi: “Phu quân, là thứ gì ?”
Tống Ngọc ngẫm nghĩ đáp: “Vỏ ngoài cứng như mai rùa, râu dài, miệng nhọn như kim, hai cái càng to như kéo cắt!”
“…”
Lâm Uyển Nhi khó mà tưởng tượng nổi hình dáng. Nghĩ bụng, chi bằng tự xem cho rõ.
“Uyển Nhi, con chớ …”
Thấy nàng sải bước, Tống Ngọc và Tống mẫu đành nối gót theo .
Tới nơi, Uyển Nhi thấy Ngô thị đang trượng phu băng bó vết thương, lão nhân nọ băng tay thê tử phẫn nộ đá mạnh vật cạnh.
Nhìn kỹ, Lâm Uyển Nhi suýt bật . Chẳng tôm hùm đó ? Sao thành quái vật?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-43.html.]
Chẳng lẽ ở đây ai tôm hùm là gì?
Thứ tuy càng kẹp đau, nhưng nào đến mức gọi là “quái vật”. Mà lạ , tôm hùm trong con sông ? Nơi đây gì hồ lớn thông sông?
Uyển Nhi bước tới quan sát, con tôm hùm đập dẹp một bên mai, thật tiếc cho một bữa ngon!
Đang tiếc nuối thì xung quanh rối rít nhắc: “Tiểu nương tử nhà họ Tống, đừng gần! Nó sẽ c.ắ.n đấy!”
“Phải đó, Uyển Nhi, con lánh xa cái thứ đáng sợ ,” Ngô thị cũng .
Uyển Nhi thì hai mắt sáng rực: “Ngô thẩm, còn con khác nữa ư?”
Ngô thị hoảng hốt gật đầu: “Không chỉ một con, trông thấy tận ba bốn con! chỉ bắt một, mấy con khác chạy mất .”
Uyển Nhi xong lòng phấn khởi, trong đầu hiện lên đủ món: tôm hùm hấp gừng, rang muối, xào cay…
Tống Ngọc thấy nương tử ngây , bèn gọi: “Uyển Nhi? Uyển Nhi?”
Nàng hồn, nuốt nước bọt, vội theo Tống Ngọc rời khỏi đám đông, ngoài mặt giả bộ sợ hãi, nhưng trong bụng hớn hở thôi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tôm hùm lớn thế kiếp nàng mơ cũng ăn. Nay gặp đúng thời cơ, chẳng ai ăn , chẳng tiện cho nàng ?
Chỉ là càng của chúng khỏe, tìm cách bắt mà kẹp.
Về tới nhà, Tống mẫu bếp lo cơm. Tống Ngọc sân bổ củi.
Uyển Nhi thì chạy kho tìm dụng cụ bắt tôm. Tìm hồi lâu cũng thấy thứ gì thuận tay, bèn liếc thấy đống dây gai, trong đầu lóe lên một kế.
Nàng lấy dây gai cùng một khúc tre, khéo léo đan thành một chiếc vợt nhỏ.
Sau bữa tối, Uyển Nhi xách vợt sông, chọn chỗ Ngô thị từng chỉ, cẩn thận đặt vợt xuống, móc đó một con trùn đất bắt trong vườn.
Chẳng mấy chốc, tôm hùm lượt trồi lên.
Không hai ba con như lời Ngô thị, mà là năm sáu con, con nào con nấy to như cẳng tay! Uyển Nhi mừng rỡ như nhặt vàng, tay ngơi nghỉ mà liên tục bắt.
Một con, hai con, ba con… tổng cộng sáu con.
Tôm hùm bắt , nàng liền thu cái hồ nhỏ trong gian. Bắt xong, nàng mới mãn nguyện trở về.
Về tới nhà, Uyển Nhi phòng bếp, từ trong gian lấy một con tôm hùm tươi sống, định một bữa ngon cho phu thê và Tống mẫu thưởng thức.
Ai ngờ, bước chân bếp, Tống mẫu trông thấy nàng tay cầm “quái vật” liền hét lên thất thanh.
“Uyển Nhi, con…!”
Tống mẫu run rẩy, mặt tái xanh con tôm hùm còn đang vùng vẫy.
Tống Ngọc tiếng hét thì quăng cả rìu chạy .
“Sao thế nương?”
Nhìn thấy Uyển Nhi tay cầm một vật vung vẫy càng, Tống Ngọc mắt trừng lớn, kịp hiểu đầu đuôi liền hét: “Nương tử, đừng sợ! Để g.i.ế.c nó!”