Đoạn Tuyệt Tâm Tư.
Sau khi Giang thị xong, liền kín đáo đưa mắt hiệu cho Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý ngay, vội vàng hùa theo:
“Phải đó, Uyển Nhi, Tống Ngọc, hai con hiếm khi mới trở về một chuyến, chi bằng ở nghỉ tạm một đêm. Hai chị em con cũng lâu gặp, ở chuyện trò một lát cũng .”
Nghe , Lâm Uyển Nhi nhướng mày, mà như đưa mắt về phía Lâm Sương Nhi.
Sau chuyện , nàng nghĩ… chắc hẳn chẳng còn lời gì với nàng nữa !
Lâm Sương Nhi nàng đến rợn cả da gà, gượng một tiếng:
“Phải… đó, tỷ tỷ, tỷ phu, tuyết rơi đường trơn, chi bằng ở nhà một đêm mà.”
Ở …?
Lâm Uyển Nhi liếc mắt thấu tâm tư của Giang thị. Lưu ? Hừ, chẳng để tạo cơ hội cho Lâm Sương Nhi tiếp cận phu quân nàng đó ?
Ngay lúc nàng định lên tiếng từ chối, thì Tống Ngọc giành :
“Không cần phiền đến . Con và nương tử hứa với nương sẽ về sớm .”
Lâm Uyển Nhi sửng sốt:
Bao giờ mà hai họ hứa hẹn gì với nương ?
Nàng rằng Tống Ngọc vốn ưa ở nhà khác nghỉ đêm, dù đó là nhà vợ. Nếu ở , nhiều khả năng nàng sẽ ép ngủ cùng , đến lúc mà ôm nương tử ngủ ? Thế thì chịu nổi!
Huống hồ nương tử nhà cũng chẳng ưa gì vị kế mẫu , thì chi bằng cứ sớm hồi phủ cho nhẹ lòng cả hai.
Từ chối rượu, từ chối lưu trú, mặt mũi Lâm Chính bắt đầu sa sầm, Giang thị cũng ngượng ngập ít.
Lâm Sương Nhi thì chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
Không còn cớ gì giữ chân phu thê hai , Giang thị đành mắt mở trừng trừng theo khi hai lên xe lừa rời khỏi Linh gia.
xe lừa rời khỏi cổng làng Linh Thủy, để Giang thị ngoài cửa trông mãi, đến khi bóng xe khuất hẳn mới uể oải nhà.
Vừa đến trong, trông thấy Lâm Sương Nhi vẫn còn đang thong thả ăn cơm, lửa giận trong lòng Giang thị liền bốc cao ngùn ngụt.
“Ăn ăn ăn! Con còn tâm trí ăn uống hả Sương Nhi!”
Lâm Sương Nhi nhàn nhạt liếc bà , cầm đũa gắp thêm miếng rau:
“Giờ là giờ cơm, chẳng ăn thì gì nữa hả nương?”
“Con…!” Giang thị tức đến nghẹn họng, giơ tay chỉ trỏ trán nữ nhi, rít lên:
“Hôm nay Tống Ngọc đến tận đây, con tranh thủ mà bắt chuyện, để ấn tượng với chứ? Con thấy nhà họ mang theo bao nhiêu đồ ? Nếu con gả đó, chẳng hưởng phúc !”
Lâm Sương Nhi nhai xong mới chậm rãi đáp:
“Con chuyện với , nhưng chẳng buồn đáp .”
“Người để ý thì con nghĩ cách khác chứ! Đừng để lỡ mất cơ hội, vài ba câu thể khiến xiêu lòng!”
“Nương ,” nàng đặt đũa xuống, than một tiếng, “Con cũng từng chút cảm tình với , nhưng dù cũng là phu quân của tỷ tỷ, mà qua cũng thấy yêu thương tỷ. Con còn mặt mũi nào mà chen chân nữa chứ!”
Giang thị liền bĩu môi:
“Con còn nhỏ, gì mà ! Cái gã ngốc đây bao nhiêu nhà chê , mãi mới bỏ tiền mới cưới vợ. Ai thể yêu ai suốt đời chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-40.html.]
Lâm Sương Nhi khẽ lắc đầu:
“Chính vì con còn nhỏ, từng gặp nam nhân tử tế nào, nên mới nhất thời mê hoặc bởi cái dáng vẻ tuấn tú của . … thật tình con gả cho một kẻ ngốc.”
Nàng thừa nhận, trong lòng từng chút ghen ghét với tỷ tỷ, ghen vì Lâm Uyển Nhi may mắn cưới một tuấn tú hết mực cưng chiều thê tử. nghĩ tới nghĩ lui, thì phu quân một lòng, bản nàng cố bao nhiêu cũng chỉ là trò hề mà thôi.
Huống hồ… nàng vẫn còn hổ!
Giang thị thấy nữ nhi dứt khoát như , khỏi thở dài.
“Vậy con ưng bụng ?”, bà hỏi dò.
Sương Nhi năm nay cũng mười lăm, đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Trước vốn nhắm nhà họ Tống, nhưng giờ tình thế đổi, Lâm Uyển Nhi còn là kẻ mềm yếu như , nữ nhi bà chắc cửa, cũng chắc thắng nổi chị .
Suy tính , Giang thị chỉ đành nén tiếc nuối, thầm nghĩ:
nữ nhi bà tệ, chắc chắn sẽ tìm một mối hơn cái tên ngốc gấp trăm !
Trong khi , Lâm Chính từ đầu đến cuối bên trọn câu chuyện, đến lúc mới ngớ . Hóa thê tử vốn dĩ ý gì , chẳng qua là gán nữ nhi cho rể!
Thảo nào Uyển Nhi và Tống Ngọc thái độ là lạ cả buổi, thì là !
Lâm Chính tức đến đen mặt, hừ lạnh một tiếng, sập cửa bỏ ngoài.
—
Trời đổ tuyết, Tống Ngọc và Lâm Uyển Nhi đ.á.n.h xe về Tống gia.
Tống mẫu thấy hai về sớm, ngạc nhiên:
“Sao về sớm con? Chẳng nương con giữ ?”
thấy sắc mặt cả hai vẫn vui vẻ, bà cũng chẳng hỏi nhiều. Kéo tay Uyển Nhi xuống bên bếp lò, tay nắm tay ấm áp, :
“Nương ăn , còn hai đứa thì ? No bụng ?”
Uyển Nhi còn đáp thì bụng kêu “ùng ục”, khiến nàng đỏ mặt.
Tống mẫu tiếng bụng tức phụ, liền đoán ở bên ngoại chắc ăn đủ no, bà hiền, vội dậy bếp bưng hai bát canh gà hầm từ trưa, vẫn còn nóng hổi.
Uyển Nhi húp một muỗng, cảm giác cả ấm dần, lòng cũng nhẹ nhàng trở . Nàng thầm nghĩ:
Vẫn là nhà nhất.
Tống Ngọc ăn xong, thấy củi gác trong bếp còn nhiều, liền xách rìu sân bổ củi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Lâm Uyển Nhi trong nhà chốc lát thì thấy buồn ngủ, bèn về phòng nghỉ ngơi.
Song vì tuyết rơi cả ngày, dù trong chăn nhưng cơ thể vẫn lạnh ngắt, nàng trằn trọc yên.
Bỗng dưng nghĩ đến:
Không trong gian luôn ấm áp như xuân ? Sao đó ngủ một lát chứ?
Ý niệm khẽ động, thể nàng trong tiểu viện gian.
Vừa bước , ấm tràn ngập khiến nàng như tan chảy. Cá trong suối vẫn tung tăng, rau củ ngoài vườn mọc xanh mướt. Nàng thầm nghĩ:
Mùa xuân tới đem bán chắc sẽ lời lắm đây.
Nàng t.h.ả.m cỏ một lúc, bỗng thấy một luồng ấm từ truyền đến. Lập tức thoát khỏi gian, tỉnh dậy thấy Tống Ngọc đang bên, cởi áo ngoài, vòng tay ôm nàng, truyền ấm từ cơ thể cho nàng.
Tựa lòng , nàng khẽ nở nụ :
Có phu quân như thế, còn mong gì hơn nữa…