Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:21:32
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi nén kích động, lập tức chạy tiểu trúc ốc trong viện. Nào ngờ bên trong trống , chỉ một chiếc giường gỗ nhỏ và một tủ gỗ đơn sơ, ngoài chẳng còn vật dụng chi.

Nàng thoáng thất vọng, thì gian … cũng quá nghèo !

Ra khỏi tiểu trúc ốc, nàng bước đến bên giếng nước, cúi vốc một ngụm nước trong veo đưa lên miệng. Vừa chạm môi, chỉ thấy vị ngọt thanh mát, uống xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, như nhẹ nhõm hẳn .

Lâm Uyển Nhi mắt sáng rực:

“Đây… chắc là linh tuyền !”

Nàng giấu hân hoan, chạy quanh giếng nước một vòng, trong lòng liên tục nổi lên bao ý nghĩ. Linh tuyền thần diệu như thế, thể nuôi cá chăng?

Nghĩ là , nàng vội nhắm mắt khởi động ý niệm, rời khỏi gian.

Sau đó nàng xắn tay áo, vén ống quần, bước xuống sông bắt mấy con cá con, nhanh chóng đưa gian, thả hết giếng nước.

Không ngờ mấy con cá rơi nước giếng bơi tung tăng đầy vui vẻ, bơi há miệng uống nước giếng, dáng vẻ hớn hở đến lạ.

Thấy , Lâm Uyển Nhi mừng rỡ thôi. Nàng vui vẻ bước khỏi gian, khe khẽ ngân nga, nhịp chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Về tới nhà, Tống mẫu thấy nàng vui vẻ, liền hỏi:

“Uyển Nhi, chuyện gì mà con vui thế?”

Lâm Uyển Nhi đáp:

“Dạ gì ạ. Nương, dạo e là vẫn phiền tiếp tục ngủ ở sảnh đường. Đợi con kiếm ít bạc, nhất định sẽ sửa Tây ốc cho chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng.”

“Kiếm bạc?” – Tống mẫu ngẩn , như dám tin tai .

Tình hình trong nhà hiện tại, Tống Ngọc như , nương thì mỗi ngày lên núi hái nấm bán, cũng chỉ đủ chấm miệng. Nói gì đến việc tu sửa nhà?

Vậy mà Uyển Nhi mới cửa mấy ngày chủ động gánh vác chuyện , lòng bà cảm kích xót xa.

“Uyển Nhi, …”

“Nương tin con ,” Lâm Uyển Nhi bà, ánh mắt kiên định, “Con nhất định sẽ kiếm bạc, để và Tống Ngọc sống cho thật .”

Tống mẫu ngắm nàng, chỉ thấy nàng hôm nay quả thực phần khác biệt. Không rõ là khác chỗ nào, nhưng khiến bà yên tâm lạ thường. Nhớ chuyện tối qua, bà cũng nhận tức phụ loại tầm thường, nhất định chủ kiến và tính toán.

Tối đó vẫn là cháo kê và bánh rau dại.

Lâm Uyển Nhi đút Tống Ngọc ăn xong giúp thuốc, mới ăn phần của .

Sau bữa cơm, nàng bưng nước giúp Tống Ngọc rửa mặt rửa chân, dỗ ngủ. Hiện tại, nàng coi như một hài tử để chăm nom, như thế cũng dễ đối đãi hơn.

Khi Tống Ngọc , nàng cũng tựa đầu nơi mép giường mà ngủ.

Hừng đông, tiếng gà gáy vang lên khiến nàng thức giấc. Dụi mắt ngáp dài, thấy Tống Ngọc vẫn còn say ngủ, nàng liền lặng lẽ gian.

Vừa bước tới bên giếng, nàng sững sờ tại chỗ.

Chỉ một đêm thôi, mấy con cá con hôm qua thả lớn thành cá to, mỗi con đều nặng chừng bốn, năm cân, dài bằng cánh tay, chen chúc trong linh tuyền khiến mặt nước cũng tràn đầy.

“Trời ơi…” – Lâm Uyển Nhi há hốc miệng – “Thật là thần kỳ!”

Linh tuyền ngờ khiến cá lớn nhanh gấp mười cá thường! Với kích thước , một con đủ ăn mấy ngày. Nếu đem bán, chắc chắn cũng ít bạc.

khi nghĩ đến chuyện bán, lo tích trữ thêm mới .

Ăn sáng xong, nàng xách theo một giỏ tre, bờ sông bắt cá. Đặt giỏ nơi dòng nước xuôi, chẳng bao lâu bắt mấy chục con cá nhỏ, nàng nhanh chóng đưa linh tuyền nuôi tiếp.

Rửa sạch tay xong, đang định khỏi gian, nàng thì suýt đụng !

Giật lùi về hai bước, Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu nam nhân mặt, lòng hoảng loạn thôi:

“Tên lưng từ khi nào? Sao hề ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-4.html.]

Hạt Dẻ Nhỏ

Nam tử nọ cứ nàng chăm chăm, ánh mắt chẳng mấy đắn. Trong lòng Lâm Uyển Nhi chợt dâng lên linh cảm chẳng lành:

“Lẽ nào… phát hiện điều gì ?”

quan sát kỹ, ngoài đôi mắt lộ vẻ tà mị, dường như chẳng nhận điều gì lạ.

Người tên là Lưu Tứ, vóc dáng lùn lùn, da dẻ đen sạm, năm nay hơn ba mươi tuổi vẫn cưới thê. Trong thôn Hoàng Loan, ai cũng là lão quang côn (nghĩa ế lâu năm).

Lúc , ánh mắt Lưu Tứ nàng chẳng khác gì sói đói thấy miếng thịt, khiến nàng sởn cả tóc gáy. Lâm Uyển Nhi siết chặt giỏ tre, vòng qua toan rảo bước về làng.

Không ngờ Lưu Tứ lập tức đuổi theo, chặn mặt nàng, khả ố:

“Tiểu nương tử, mà vội thế?”

“Ngươi… ngươi gì?”

Vừa buột miệng hỏi xong, nàng liền hối hận. Tên chẳng ý gì , hỏi chẳng khác nào chọc tức .

“Tiểu nương tử xinh thế , gả cho tên ngốc thật uổng. Chi bằng theo , sẽ thương ngươi gấp trăm .”

Vừa , nhích tới gần, mắt nàng rời, ngữ điệu càng lúc càng dâm uế.

Lâm Uyển Nhi lùi mấy bước, giọng rắn rỏi:

“Đứng ! Còn tiến thêm bước nữa sẽ khách khí!”

Lưu Tứ rõ ràng nhắm nàng từ lâu. Hắn rõ Tống Ngọc là kẻ ngốc, Tống mẫu thì yếu ớt, trong nhà chẳng ai đủ sức bảo vệ nàng, nên mới dám trơ trẽn như .

Đáng giận!

“Tiểu nương tử , cái tên ngốc ngoài bộ dáng thì chẳng nên trò trống gì. Gả cho , chẳng khác nào thủ tiết sống qua ngày. Ta đây chẳng nỡ để mỹ nhân chịu khổ như thế, tới cứu nàng đây!”

Hắn , lộ hàm răng vàng khè, tiến gần, định giở trò sàm sỡ.

Lâm Uyển Nhi buồn nôn tới nơi, nhưng vẫn cố nén, cúi xuống nhặt một khúc cây, chỉ thẳng , quát lớn:

“Cút ngay! Bằng gọi đến đấy!”

Lưu Tứ ha hả, chẳng chút e sợ, còn vươn tay chộp lấy khúc cây:

“Ngươi gọi ! Đến khi truyền ngoài, chỉ bảo ngươi lén lút tư tình lưng gã ngốc thôi!”

Lâm Uyển Nhi siết chặt nắm đấm. Tên cầm thú , hại bao nhiêu phụ nhân lương thiện !

“Tiểu nương tử, đừng kháng cự nữa, để ca ca thương ngươi một phen…”

Vừa dứt lời, đưa tay định chạm eo nàng.

“Á!”

Chưa kịp đắc thủ, chỉ một tiếng “rắc” vang lên, cổ tay Lưu Tứ nàng bắt lấy bẻ ngoặt .

Tiếp đó, Lâm Uyển Nhi co chân, đá thẳng hạ bộ một cú trời giáng.

“A a a ——”

Lưu Tứ rú lên t.h.ả.m thiết, ôm chặt hạ , gục xuống đất đau đớn.

Lâm Uyển Nhi phủi tay, lạnh lùng :

“Nhớ kỹ! Bổn cô nương loại ngươi thể đụng !”

Trước từng xem ít chiêu phòng , nàng cũng luyện qua mấy . Nếu , hôm nay e là gặp tai họa.

Lưu Tứ đau đớn lăn lộn tại chỗ, chẳng còn hứng thú gì với mỹ sắc nữa. Trong lòng chỉ thấy sợ hãi, thầm nghĩ:

là… một độc phụ!”

 

Loading...