Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:22:08
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì mong lưu ấn tượng trong lòng phu quân của tỷ tỷ, Lâm Sương Nhi cố ý thoa loại cao thơm mà nương nàng, Giang thị, mua cho. Khi bưng dâng đến, nàng còn cố tình kề sát gần, tay áo nhẹ lướt qua khuỷu tay của Tống Ngọc.

Lâm Uyển Nhi rõ từng cử động, chỉ lạnh lùng yên lặng quan sát, nàng thật xem thử vị tiểu giở trò gì nữa.

Chỉ tiếc

Phu quân nàng vốn dĩ ưa kẻ khác chạm , đặc biệt là nữ nhân ngoài nàng. Mùi hương Lâm Sương Nhi những khiến xao động, mà ngược còn khiến chau mày, buồn nôn.

“Cái gì thế , mùi gì mà nồng nặc quá ?” – Tống Ngọc nhăn mày xua tay mũi.

Lâm Sương Nhi trong lòng thầm vui sướng, đang định mở miệng, thì thấy bật thốt:

“Chậc, thối c.h.ế.t!”

Phụt—

Lâm Uyển Nhi nhấp một ngụm suýt chút nữa phun cả ngoài. Gắng nhịn lắm mới nuốt trôi, nàng nghiêng đầu phu quân, trong lòng ngớt.

Lâm Sương Nhi đó, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trông vô cùng lúng túng. Nàng đây… chê ư?

Lâm Uyển Nhi tiểu hổ trốn kịp, tâm tình sảng khoái vô cùng. Nàng đưa mắt sang Tống Ngọc, nhoẻn miệng dịu dàng đầy âu yếm, trong lòng thầm chấm điểm, phu quân nàng thật sự là báu vật!

Vừa tuấn tú trung hậu, còn năng lực “biệt thị yêu nữ” trời ban, quả là khiến lòng ấm áp.

Lâm Sương Nhi hổ đến độ chẳng còn mặt mũi nào ở , vội vàng kiếm cớ bếp giúp Giang thị nấu nướng.

Chẳng bao lâu, bữa cơm dọn lên. Giang thị tươi roi rói, liên tục gắp thức ăn chén Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc.

Thức ăn đầy chén, nhưng Uyển Nhi ăn nổi, chỉ gắp vài miếng cho , buông đũa.

Tống Ngọc thấy liền ghé hỏi nhỏ: “Nương tử ăn ít thế?”

Kỳ thực, món Giang thị nấu chẳng vị gì, còn kém xa tay nghề của Tống mẫu. Đã ăn ngon, còn đối mặt những giả vờ giả vịt, lòng nàng thoải mái mà ăn?

Tống Ngọc thấy nàng chẳng ăn, định cũng buông đũa, nhưng nhớ lời nương và thê tử dặn, đành cố nhịn nuốt từng miếng.

Hạt Dẻ Nhỏ

Bấy giờ, Giang thị liếc mắt về phía Lâm Sương Nhi đang im thin thít, cảm thấy sốt ruột, bèn sang Tống Ngọc mở lời:

“ hiền tế , nay nhà ngươi ăn phát đạt, nếu thêm vài đứa trẻ thì phúc khí càng tròn đầy.”

Lâm Uyển Nhi đang uống canh, suýt sặc.

Tống Ngọc nhắc tới chuyện sinh con, sắc mặt đỏ ửng. Hắn sang điều gì đó, nhưng Uyển Nhi nhanh tay gắp một miếng thịt nhét miệng :

“Phu quân, ăn thịt nhiều một chút…”

Nàng sợ ngốc nghếch lỡ miệng gì đó, dù gì hai vẫn viên phòng. Lỡ để Giang thị nắm sơ hở, chẳng sinh thêm quái chiêu gì.

Tống Ngọc ngậm miệng, ngoan ngoãn nhai thịt, hai mắt sáng rỡ nàng.

“Ăn , ăn no chúng về sớm,” nàng dịu dàng nhỏ.

Giang thị thấy nữ nhi về sớm, liền liếc lão gia bên cạnh. Lâm Chính hiểu ý, bèn rót hai chén rượu, đẩy một chén sang Tống Ngọc:

hiền tế, ăn uống thôi đủ, cạn một chén mới gọi là tình!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-39.html.]

Tống Ngọc cầm chén lúng túng, sang Lâm Uyển Nhi. Chẳng cầu cứu, mà là… hỏi ý?

Nàng liếc một cái: ngươi còn định uống thật ?

Thấy thái độ nhạc phụ nhạc mẫu đơn giản, nghĩ phu quân nhà tửu lượng kém, nàng dứt khoát ngăn :

“Cha, phu quân con uống rượu ạ.”

Lâm Chính chút tiếc nuối, nhưng cũng ép.

Ai ngờ Giang thị chen :

“ hiền tế, uống một chén , rượu nhẹ như nước, nữ nhân còn uống mà…”

Uyển Nhi lạnh mặt, ánh mắt quét qua Giang thị:

“Nếu thì để nương uống , con dám tranh.”

Giang thị nàng đến rùng , vội ngậm miệng. Quay sang chồng, ánh mắt tràn đầy oan ức như : “Ông coi nữ nhi ông kìa!”

Lâm Chính chẳng chịu nổi, trầm mặt mắng nữ nhi:

“Uyển Nhi, con chuyện với nương như ?”

Tống Ngọc thấy liền nắm tay Uyển Nhi, rõ ràng:

“Cha, nương tử con đúng. Con uống rượu, nàng chỉ lo cho sức khỏe của con mà thôi.”

Lời , sắc mặt Lâm Chính hòa hoãn, chỉ gượng, gắp thức ăn tiếp.

Giang thị tức đến nghiến răng, song tiện phát tác.

Bên , Lâm Sương Nhi vẫn cúi đầu ăn, chẳng nửa lời. Giang thị liếc nữ nhi, trong lòng bốc hỏa.

Lão thì vô dụng, nhỏ thì chẳng nên ! Tức c.h.ế.t lão nương !

Lâm Sương Nhi thì xụ mặt, chẳng dám ngẩng lên. Hai tiếp cận Tống Ngọc đều thất bại t.h.ả.m hại. Hắn tuy khờ, nhưng ngu, chẳng hề nàng mê hoặc lấy một chút.

Mà nàng nghĩ , thấy chính thật nực , đường đường là tiểu cô nương nhà lành, một kẻ ngốc chê bai?

Nếu chuyện truyền ngoài, nàng còn mặt mũi nào tìm lang quân nữa?

Lâm Sương Nhi tự nhủ: chẳng lẽ nàng thua kém tỷ tỷ điều chi? Một tên ngốc, chẳng đáng nàng hạ tranh đoạt.

Giang thị hề nữ nhi buông bỏ tâm tư, vẫn đang tìm kế giữ hiền tế thêm một đêm.

Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi.

Giang thị đảo mắt, liền giả vẻ lo lắng:

“Ui chao, tuyết đổ ! Uyển Nhi, Tống Ngọc, các con ở đây một đêm, sớm mai hẵng về, chớ lặn lội giữa trời đông giá rét!”

 

 

Loading...