Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:22:06
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi nheo mắt Lâm Sương Nhi một lúc lâu, ánh khiến Lâm Sương Nhi cảm thấy chút chột . Nàng gượng , lên tiếng lấp liếm:

“Tỷ… tỷ ?”

Trong ký ức của nguyên chủ, tình cảm giữa hai tỷ lúc nhỏ vẫn khá . Tuy Lâm Sương Nhi là nữ nhi giang thị sinh , nhưng thường ngày vẫn tỏ thiết, từng nguyên chủ cầu xin khi nàng kế mẫ đ.á.n.h mắng.

Chỉ là…

Lâm Uyển Nhi theo bản năng cảm thấy gì đó , nhất là ánh mắt Sương Nhi Tống Ngọc – rõ ràng mang chút hâm mộ che giấu.

Trời ơi, cái kiểu tiểu ý với tỷ phu – loại tình tiết “cẩu huyết” đầy rẫy trong truyện ngôn tình – chớ xuất hiện ở nàng! Quá phiền lòng!

Nghĩ đến đây, nàng liền lạnh nhạt :

“Chúng cùng đường.”

Một lời cự tuyệt thẳng thắn.

Nếu Lâm Sương Nhi thực sự tâm tư , nàng tuyệt đối để cho manh nha sinh sôi. Một khi dập từ đầu, tương lai e rằng nàng sẽ biến thành vai ác, gây sóng gió cho cuộc sống của nàng và Tống Ngọc.

Nghe , sắc mặt Sương Nhi thoáng lộ thất vọng, đôi môi mím chặt. Nàng liếc mắt Tống Ngọc, khóe mắt lập lòe ánh lệ, vẻ mặt đáng thương như hoa lê đẫm mưa.

Chỉ tiếc, Tống Ngọc chẳng hề động lòng. Hắn nương tử cùng đường, thì chính là cùng đường!

Không một lời lên tiếng.

Sương Nhi vốn nghĩ Tống Ngọc sẽ dịu giọng giúp, ai ngờ im lặng, khiến nàng càng thêm hổ.

Lâm Uyển Nhi thấy nàng thật sự một một , cũng chẳng thấy bóng dáng Giang thị , lòng dẫu ưa vẫn lo. Cuối cùng nàng thuê một chiếc xe bò, trả bạc xong xuôi, để nàng riêng một đường.

Đã lo liệu như , Lâm Sương Nhi cũng chẳng tiện thêm gì. Nàng lên xe, cúi đầu lí nhí tạ ơn mất.

Đợi khuất, Lâm Uyển Nhi chậm rãi đầu , ánh mắt dừng mặt Tống Ngọc mà ngẫm nghĩ.

Cũng đúng thôi, phu quân nhà nàng tuy đầu óc phần ngây ngốc, nhưng diện mạo tuấn tú sáng sủa, khác để tâm cũng chẳng lạ gì. Chỉ là nàng chẳng ngờ, ngay cả đồng phụ dị mẫu cũng gan mơ mộng tới tỷ phu.

Ở kiếp , nàng từng yêu đương, nhưng từ nhỏ mang trong lòng một tín niệm: tình yêu, cần duy nhất. Trong tình cảm, nàng tuyệt đối dung thứ tạp niệm chen chân.

May , hôm nay Tống Ngọc biểu hiện tệ. Chỉ cần hai phu thê một lòng, thì bất kỳ cát bụi nào cũng lọt nổi mắt.

Tống Ngọc chẳng hiểu thê tử đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng cứ chằm chằm , bất giác mặt đỏ tới mang tai, lúng túng hỏi:

“Nương tử… ?”

Lâm Uyển Nhi cong môi :

“Không gì, chỉ cảm thấy… hôm nay phu quân thật tuấn.”

Nàng xong liền bước lên xe lừa.

Tống Ngọc , đầu óc trống rỗng vài nhịp chợt nở nụ ngốc nghếch. Lời khen khiến lòng như mật rót .

Hắn giơ roi nhẹ quất lên m.ô.n.g lừa, chiếc xe lăn bánh thong thả hướng về Hoàng Loan thôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-37.html.]

Bên , Lâm Sương Nhi cúi đầu ủ rũ trở về Lâm gia thôn.

Vừa bước sân, Giang thị liền đon đả chạy đón, vẻ mặt vui mừng:

“Sương nhi về ? Hôm nay đèn hoa con?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Sương Nhi chỉ thản nhiên gật đầu, xoay định trở về phòng. Giang thị thấy sắc mặt nữ nhi , vội kéo tay hỏi:

“Con thế? Sao ỉu xìu ?”

“Không nương. Con mệt, nghỉ ngơi một lát.”, Dứt lời liền bước .

“Ấy… …”

Giang thị vội vàng đuổi theo, nhưng Sương Nhi dập cửa “rầm” một tiếng mặt, chặn bên ngoài.

“Sương nhi, con rốt cuộc hả? Làm nương lo c.h.ế.t mất thôi!”, Bà ngoài gõ cửa mấy tiếng nhưng bên trong chẳng buồn đáp , đành thở dài, tiu nghỉu rời .

Trong phòng, Lâm Sương Nhi úp mặt xuống giường, trong lòng dâng lên từng cơn chua xót. Nghĩ đến cảnh Tống Ngọc lãnh đạm với , một mực săn sóc Lâm Uyển Nhi, lòng nàng như kim đ.â.m nhói, nước mắt chẳng ngừng rơi xuống gối.

 

Giang thị bên ngoài thì vẫn đang toan tính đủ điều.

Ngày mai là mùng hai Tết – ngày nữ nhi xuất giá về thăm nhà nương gia. Ban đầu, bà chẳng hề mong Lâm Uyển Nhi , chỉ mong nàng biến luôn càng . từ hôm gặp trấn, thấy nàng tiêu tiền hào phóng, về dò la mới : phu gia nàng giờ xây thành ngôi nhà ngói rộng rãi, còn ăn buôn bán với tửu lâu trấn, mỗi tháng kiếm mấy chục lượng bạc – sớm trở thành hộ giàu nhất Hoàng Loan thôn!

Giang thị tức tối nghĩ: năm đó chỉ nhận sính lễ mười lượng bạc, đúng là bán rẻ uyển nhi ! Nay nghĩ cách moi chút bạc từ rể mới .

Thêm đó, Sương Nhi rõ ràng để tâm đến Tống Ngọc. Nếu khéo sắp xếp, khiến nạp Sương Nhi , thì tương lai… với sắc vóc và tính tình nữ nhi bà, e rằng chẳng mấy chốc sẽ thâu tóm luôn vị trí chánh thất!

Nghĩ , Giang thị phòng tìm trượng phu Lâm Chính, mở miệng ngọt như rót mật:

“Lão gia, mai mùng hai Tết, là để Uyển Nhi và tế tử cùng về nhà ăn bữa cơm ?”

Lâm Chính xong cũng tươi gật đầu:

“Cũng đúng, từ lúc nó gả gặp . Không giờ sống thế nào.”

Giang thị mắt lóe sáng, tiếp:

mà… hôm gặp uyển nhi trấn, hình như nó vẫn oán trách chuyện gả nó cho kẻ ngốc, chẳng thèm mặt nữa. E là lời mời của , nó sẽ chẳng buồn đáp …”

Lâm Chính ngẫm nghĩ xòa:

“Chuyện nhỏ thôi! Mai đích sang đón nó. Ta là cha ruột nó, nể mặt?”

Giang thị lời, lập tức uốn nép lòng ông nũng nịu:

“Thiếp cũng nghĩ ! Lão gia, sáng mai nhớ sớm một chút nha!”

Lâm Chính vỗ tay đáp lời, – nữ nhi của ông chẳng còn là nha đầu cam chịu như xưa, mà là mang ký ức khác, cùng dã tâm nhỏ, sẽ chẳng dễ dàng bước chân về nương gia nữa

 

 

Loading...