Lúc , trong lâu, Lâm Uyển Nhi vị kể chuyện thao thao bất tuyệt, trong đầu bất giác hiện lên hồi ức thuở bé, chuyện Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên nàng từng xem qua truyền hình, năm hễ đến giờ chiếu phim là nàng liền ôm chăn máy xem sót một phút nào.
Chỉ thấy lão vỗ tay lên mặt bàn, tiếp tục giọng rõ ràng:
“Chuyện kể rằng, một tiểu đồng thời xưa vì lòng trắc ẩn cứu lấy một con bạch xà trong tay kẻ bắt rắn. Con bạch xà tu luyện ngàn năm, hóa thành mỹ nhân, tìm đến ân nhân kiếp là một thư sinh, hai kết tóc vợ chồng, sống bên mặn nồng.”
“Rồi thì ?”, Có kẻ trong đám đông xúc động hỏi.
Lão thong thả nhấp ngụm , trầm giọng kể tiếp:
“ trời cao hữu tình mà thế gian hữu lệ, nhân – yêu vốn chẳng thể cùng . Cuối cùng, vị cao tăng Pháp Hải dùng pháp lực trấn áp Bạch xà Lôi Phong tháp, chia cắt phu thê, âm dương đôi ngả, khiến một mối lương duyên tan vỡ giữa đường.”
Nghe đến đây, Lâm Uyển Nhi khóe miệng giật giật. Chẳng đây chính là câu chuyện “Pháp Hải trấn Bạch xà” nàng từng thuộc lòng đó ?
Hồi nhỏ nàng còn từng vì Bạch Tố Trinh đến đỏ mắt, giận Pháp Hải mắt . Nào ngờ giờ nơi cổ trấn , qua lời lão , thấy xúc động dâng trào.
Khắp đại sảnh lặng ngắt như tờ. Không ít mắt hoe đỏ. Có vì Bạch xà chân tình cảm động, kẻ vì thư sinh si tình mà nghẹn ngào.
“Sau nữa thì ạ?”, Lại tiếng vội hỏi.
Lão khẽ rung cây quạt, mỉm đầy thâm ý:
“Muốn kết cục , xin mời ngày mai đến tiếp.”
Dứt lời, lão thu xếp sách vở thong dong rời , mặc cho đám luyến tiếc rời. Trong phút chốc, tiếng bàn tán ồn ào nổi lên.
Lâm Uyển Nhi thấy dần tản , ngẩng đầu định kéo Tống Ngọc cùng xuống lầu, thì phát hiện vẫn ngẩn , đôi mắt phiếm đỏ, như thể còn đắm chìm trong bi thương của câu chuyện.
“Phu quân, thế?”, Nàng vội hỏi.
Tống Ngọc đầu, giọng khàn khàn như chặn nơi cổ họng:
“Nương tử, con Bạch xà … nàng giam trong tháp, chẳng thể gặp phu quân, thật là đáng thương… nàng c.h.ế.t ?”
Lâm Uyển Nhi sửng sốt. Hóa là xúc động đến luôn !
Nàng dở dở , khẽ xoa đầu , dịu dàng an ủi:
“Không , về hai họ đoàn tụ, sống bên hạnh phúc đến bạc đầu.”
“Thật ư?”, Hắn đôi mắt sáng rỡ, tựa hài tử mong manh.
Lâm Uyển Nhi gật đầu chắc nịch:
“Thật đấy. Tình yêu như thế nhất định cảm động cả trời cao, tất nhiên hậu.”
Tống Ngọc lúc mới an lòng, nắm tay nàng dậy:
“Vậy chúng ngắm hội đèn thôi!”
Hai xuống lầu, thanh toán tiền bước cửa lâu thì bắt gặp một đoàn đang diễu hành.
Ở giữa đội là một chiếc kiệu hoa hình đóa sen lớn, bốn nâng đỡ, kiệu là một nữ tử trang điểm diễm lệ, y phục mỏng manh, chân trần tay cầm đàn tỳ bà, nhẹ nhàng lả lướt như tiên nữ giáng trần.
“Đây là tiết mục gì thế? Năm …”, Có trong đám hỏi.
Một khác đáp lời:
“Là Hoa khôi diễu phố đấy.”
“Gì cơ? Hoa khôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-36.html.]
“Chính là kỹ viện mới tuyển nhất mỹ nhân, nay mặt quen để khách quen .”
Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu thoáng qua, quả nhiên tư sắc mặn mà, thần thái quyến rũ, khiến nam nhân hai bên đều nín thở theo. Nàng lắc đầu nhẹ: “Thật xinh .”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Ngọc chỉ liếc một cái, liền đầu nương tử nhà , nhíu mày khẽ :
“Đẹp thì mặc , hở hang thế , trúng gió tay.”
Chờ đoàn Hoa khôi qua, hai mới chen khỏi đám đông, đến khu Tây nhai, nơi hội hoa đăng chính thức diễn .
Dọc hai bờ sông, đèn lồng treo dày đặc. Từ đèn hoa sen, đèn hình thỏ ngọc, đèn cá chép, đến đèn hình tiểu oa nhi, muôn hình muôn vẻ, lung linh rực rỡ.
Hai tay trong tay thong thả dạo bước, thỉnh thoảng dừng ngắm, mua vài món ăn vặt ven đường: bánh hoa quế, kẹo lạc, mứt gừng…
Đi ngang qua một sạp hàng, Tống Ngọc bất ngờ gọi khẽ:
“Nương tử, chờ một chút.”
Chẳng bao lâu , , đưa cho nàng một chiếc đèn lồng hình thỏ trắng, lông vũ mềm mại, tai dài rũ xuống, đáng yêu vô ngần.
“Nàng xem, giống nàng như đúc.”
Lâm Uyển Nhi đỏ mặt, nhưng vẫn nhận lấy, khúc khích:
“Đa tạ phu quân. Nếu là giống thì chắc là giống .”
Đèn thỏ lắc lư theo bước chân, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt nàng, càng thêm dịu dàng xinh .
Cuối đường là một cây cầu đá hình vòm, từ cao xuống thể ngắm cảnh phố hoa đăng.
Hai cùng lên cầu. bao lâu dòng đẩy xô. Lâm Uyển Nhi suýt nữa mất thăng bằng, may mà Tống Ngọc nhanh tay kéo nàng lòng.
“Nương tử ?”
“Không , may nhờ .”
Người quá đông, yên, nên họ xuống cầu, men theo dòng về hướng đầu trấn.
Đang chuẩn về, thì từ phía tiếng gọi vọng tới:
“ tỷ ơi!”
Lâm Uyển Nhi chau mày, xoay đầu , thì là Lâm Sương Nhi.
Nàng vận y phục màu vàng nhạt, gương mặt điểm trang nhẹ, ánh mắt dừng nơi Tống Ngọc một khắc liền hiện rõ ý .
“ tỷ phu.”, Lâm Sương Nhi ngọt ngào gọi.
Tống Ngọc chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“ Tỷ, tỷ đang về ?”, Lâm Sương Nhi hỏi.
Lâm Uyển Nhi chẳng đáp, chỉ khẽ gật đầu định kéo phu quân tiếp, nhưng đối phương liền cản :
“ Tỷ, thể… thể cùng hai về ?”
“Gì cơ?”
“Muội… dạo một tới giờ, trời tối quá, sợ… dám về một …”