Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:22:04
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng mồng Một, Lâm Uyển Nhi cuộn trong chăn, ấm áp vô ngần, lười biếng chẳng động đậy. Tuyết ngoài trời rơi dày thêm một tầng, gió lạnh thổi ào qua song cửa, nhưng trong ổ chăn, nàng Tống Ngọc ôm chặt, cả ấm sực như đang giữa ngày xuân.

Trời rét mướt thế , nếu chẳng nhờ gian dự trữ lương thực thì e rằng ngoài kiếm ăn cũng đông cứng mất. Nghĩ tới cảnh đó, nàng càng thấy may mắn khi sống trong căn nhà nhỏ yên ấm cùng phu quân và bà bà hiền lành.

Tống Ngọc từ lâu thức giấc, nhưng thấy nương tử gối đầu trong lòng ngủ say như mèo con thì chẳng đành lòng đ.á.n.h thức. Mãi đến gần trưa, Lâm Uyển Nhi mới tỉnh, dụi mắt ngáp dài.

Chàng khẽ gọi: “Nương tử, nàng tỉnh ?”

Uyển Nhi lí nhí “ừm” một tiếng, rời khỏi vòng tay chồng.

“Vậy thì dậy thôi, hôm nay đưa nàng lên trấn dạo Tết.”

Uyển Nhi chớp mắt ngạc nhiên: “Lên trấn? Có chuyện gì ?”

Tống Ngọc : “Mồng Một mà, trấn náo nhiệt lắm, múa lân, diễn xướng, còn hội hoa đăng.”

Uyển Nhi sáng cả mắt. Trấn nhỏ tuy chẳng sầm uất bằng kinh thành, nhưng cái khí Tết nơi đây khiến lòng ấm lạ. Nàng vội vàng dậy, y phục cùng Tống Ngọc, rửa mặt chải đầu xong xuôi cùng bước nhà chính.

Tống mẫu thức dậy từ tờ mờ sáng. Biết hôm nay tuyết rơi dày, bà sớm nhóm bếp đặt lò than trong nhà chính, tất tả bếp chuẩn cơm trưa. Hôm nay là ngày đầu năm, bà món móng giò kho tương – món mà Lâm Uyển Nhi thích nhất. Cả nhà xuống, mùi thịt thơm nức khiến ai nấy đều nuốt nước miếng.

“Trời ơi, thơm quá !” – Uyển Nhi cảm thán, ánh mắt lấp lánh mâm cơm.

Tống mẫu múc cho nàng cái móng giò to nhất, hiền từ : “Mau ăn , ăn xong hai đứa lên trấn dạo chơi. Mồng Một trấn hội đèn, đông vui lắm.”

Uyển Nhi c.ắ.n miếng thịt hỏi: “Trên trấn những trò gì ạ?”

Tống mẫu hiền: “Có múa lân, tạp kỹ, đèn hoa. Ta nhớ năm xưa, với cha Tống Ngọc cũng gặp ở hội đèn đấy…”

Nghe , Uyển Nhi mỉm , khẽ đề nghị: “Nương, cùng chúng con cho vui?”

Tống mẫu khoát tay lắc đầu: “Ta già , chân nổi nữa. Tết nhất là dành cho bọn trẻ các con.”

Uyển Nhi ghé sát : “Nương mà già gì, trong mắt con nương là bà bà nhất thiên hạ.”

Tống Ngọc ở bên cũng gật đầu như gà mổ thóc, tỏ ý tán đồng.

Tống mẫu mà thẹn, đỏ cả mặt: “ nha đầu … thôi ăn nhanh !”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển Nhi cũng khách khí nữa, liền vén tay áo, ôm móng giò lên gặm ngon lành. Tống mẫu thấy nàng ăn ngon, trong lòng vui vẻ khôn cùng, đẩy cả đĩa móng giò về phía nàng.

Tống Ngọc câm nín đĩa thức ăn “độc chiếm”, trong lòng buồn vì ăn, nhưng thấy nương tử vui vẻ thì chẳng buồn nữa, liền gắp miếng cá kho bên cạnh cho đỡ thèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-35.html.]

Ăn xong, phu thê hai y phục mới, dắt xe lừa, đội mũ lông lên đường.

Tuyết rơi lất phất, song ngăn lòng háo hức. Đường trấn Thanh Thạch rộn ràng qua kẻ . Hai bên phố treo đầy đèn đỏ, cờ phướn bay phần phật, hàng quán san sát, tiếng rao vang khắp nơi. Có nơi đang múa lân, nơi biểu diễn xiếc, nơi tụ họp thổi lửa, nhảy cà kheo, kéo một đám vây xem.

Lâm Uyển Nhi hình nhỏ bé, giữa đám đông rướn mãi mới chút xíu. Tống Ngọc thấy , vội cúi : “Nương tử, để cõng nàng, nàng lên lưng mà xem.”

Uyển Nhi xua tay: “Không ! Đông thế , mất mặt c.h.ế.t!”

Tống Ngọc tiếc, nhưng cũng ép. Hai cùng len qua các sạp hàng, xem, rôm rả.

Thế nhưng trong lòng Uyển Nhi vẫn ngóng hội hoa đăng hơn. Nàng từng trong sách, từng thấy phim cảnh xưa dạo ánh đèn lồng, tay cầm nến, mặt đỏ bừng vì mắc cỡ – thật là mộng mơ vô cùng.

Giờ hãy còn sớm, tới giờ đèn sáng, nàng ngẩng đầu quanh, bất chợt thấy một lâu ba tầng nơi góc phố.

“Này, phu quân, với lâu một lát nhé, chờ tối xem đèn.”

Tống Ngọc lập tức gật đầu: “Được!”

Hai dắt tay lâu. Tiểu nhị thấy khách bèn chạy niềm nở: “Hai vị khách quan dùng kể chuyện ạ?”

Uyển Nhi ngạc nhiên: “Nghe kể chuyện?”

“Dạ ! Lầu hai kể chuyện, lầu ba xem hát tuồng. Trà lâu chúng tiểu nhân là lớn nhất trấn đó!”

Lâm Uyển Nhi sang hỏi Tống Ngọc. Hắn gật đầu ngay. Nàng liền : “Vậy cho bọn lên tầng hai kể chuyện.”

Tiểu nhị dẫn đường, giới thiệu: “Chỗ lạc rang, hạt dưa, ngon là Long Tĩnh, Bích Loa Xuân… khách quan uống gì?”

Lâm Uyển Nhi chọn một ấm Long Tĩnh, lâu dâng lên, thơm ngào ngạt.

Nàng và Tống Ngọc tìm bàn trống xuống, uống , bóc hạt dưa, trò chuyện rôm rả. Rồi tiếng gõ “cộp!” vang lên, một lão nhân mặc áo dài xanh, râu dài bạc trắng, bước lên bục, đập khẽ mộc bản.

“Chư vị, giờ kể chuyện bắt đầu!”

Cả lâu tức thì lặng phắc. Mọi đổ dồn ánh mắt về phía ông.

Lão nhân nâng chén , nhấp một ngụm, mở lời bằng giọng trầm ấm: “Hôm nay lão kể cho quý vị chuyện ‘Bạch Xà truy phu’ – một chuyện tình yêu giữa yêu và , giữa chân tình và ân nghĩa…”

Lâm Uyển Nhi tựa đầu vai Tống Ngọc, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y . Trong lòng nàng ấm áp vô cùng, như thể đang sống giữa một giấc mộng xưa đẽ nỡ tan.

 

 

Loading...