Một nồi lẩu nghi ngút nóng ăn xong, cả ba đều vã mồ hôi đầm đìa, nhưng thấy vô cùng khoan khoái.
Ban đầu Lâm Uyển Nhi còn e rằng chuẩn từng thịt sẽ ăn hết, nhưng kết quả chứng minh nàng quá lo. Những đĩa thịt, rau bày đều quét sạch sành sanh. Ngay cả phần nước dùng ninh từ xương cũng ba uống cạn. Dù cũng là nước hầm kỹ từ xương heo, càng nấu càng thơm, ăn xong uống chút canh nóng, quả thật còn gì thích hợp hơn cho một đêm cuối năm giá lạnh.
Cơm nước xong xuôi, ba nơi sảnh chính cùng thức đêm đón giao thừa. Tống mẫu nhóm thêm một chậu than, trong nhà vẫn ấm áp như mùa xuân.
Bên ngoài vang lên những tràng pháo đì đùng, tiếp đến là những chùm pháo hoa rực rỡ nở bung bầu trời đêm, cả thôn Hoàng Loan trong khoảnh khắc náo nhiệt hẳn lên.
Hạt Dẻ Nhỏ
Lũ trẻ con trong thôn, ăn xong cơm tất niên thì tụm năm tụm ba rủ sân ngắm pháo hoa, đứa còn đuổi nghịch tuyết, tiếng ríu rít vang khắp nơi, khiến cả thôn tràn đầy khí tết.
Qua song cửa, Lâm Uyển Nhi thấy bên ngoài tuyết trắng bay lượn, từng nắm tuyết lớn ném lên trung tạo thành màn rượt đuổi rộn ràng. Lòng nàng cũng ngứa ngáy, khỏi sang Tống Ngọc.
“Làm , nương tử?” – Tống Ngọc đang lim dim, no căng bụng chẳng nhúc nhích.
“Chúng ngoài dạo tuyết một lát !” – Lâm Uyển Nhi tươi rói.
Tống mẫu , vui vẻ phất tay: “Đi , , giao thừa nương ở đây trông nhà là . Hai đứa trẻ tụi bây cũng nên hưởng cái tết cho cái tết.”
Tống Ngọc liền gật đầu, cùng Lâm Uyển Nhi ngoài.
Ngoài sân phủ đầy tuyết dày, Tống Ngọc cẩn thận nắm tay nàng thật chặt, sợ nàng trượt chân ngã. Vừa khỏi cổng, liền gặp một nhóm tiểu hài tử đang đ.á.n.h trận tuyết. Bỗng , một nắm tuyết bay vụt đến, trúng ngay mặt Tống Ngọc.
“Ha ha ha, ném trúng tên ngốc !”
Mặt Tống Ngọc trắng toát vì dính tuyết, Lâm Uyển Nhi nửa buồn nửa xót xa, bèn trừng mắt liếc bọn nhỏ một cái, đưa tay lau sạch tuyết mặt cho phu quân.
“Này các ngươi, bắt nạt phu quân …”
Chưa dứt lời, một nắm tuyết khác bay thẳng mặt nàng.
“Ha ha, cũng đ.á.n.h trúng ! Đánh trúng nương tử của ngốc tử !”
Lũ trẻ rộ lên, tay ngừng vo tuyết ném tiếp.
Tống Ngọc giúp nàng lau mặt, cau mày lớn: “Không ức h.i.ế.p nương tử của !”
“Ui cha, ngốc tử nổi giận kìa, sợ quá mất!”
Tống Ngọc nhịn nữa, cúi gom một mớ tuyết, vo thành quả phóng mạnh về phía đám trẻ. Một đứa trúng, té chỏng vó . Lũ nhỏ thấy bèn xông lên ném trả.
Tống Ngọc tránh né ném , động tác linh hoạt, khiến mấy đứa nhỏ cũng chẳng chiếm phần hơn.
Lâm Uyển Nhi một bên ngớt, ngờ phu quân ngốc nghếch nhà nàng đ.á.n.h tuyết tài tình như thế.
Bỗng một quả tuyết bay trúng má nàng. Nàng lau mặt, trong lòng cũng hứng thú, liền cúi xuống nhặt tuyết, vo gia nhập trận chiến.
Trong sân, bóng chạy tới chạy lui, tuyết trắng bay đầy trời, tiếng đùa vang rộn cả đêm cuối năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-34.html.]
Trong khi , Tống mẫu tiếng ồn ào liền ngoài . Bà thấy hai đứa nhỏ nhà cùng đám trẻ con đ.á.n.h trận tuyết, tóc tai lấm lem, áo quần cũng dính đầy tuyết trắng, nhưng ai nấy đều vui vẻ, lòng bà cũng ấm áp.
Tống mẫu ngước bầu trời, lẩm bẩm: “Giá mà nhà sớm thêm một đứa nhỏ nữa, chẳng càng thêm náo nhiệt …”
Nghĩ , bà bếp nấu một nồi nước nóng, đợi hai đứa con chơi xong về còn tắm rửa.
Đánh một hồi, lũ trẻ mệt nhoài, thở giơ tay đầu hàng: “Không, đ.á.n.h nữa … Mệt c.h.ế.t mất thôi!”
Tống Ngọc còn thỏa, bĩu môi: “Chơi thêm chút nữa !”
“Không , ngươi ném đau lắm !”
Lũ trẻ vỗ tuyết lủi mất, kết thúc cuộc vui.
Về đến nhà, Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc tắm nước nóng, y phục sạch sẽ, cùng Tống mẫu canh giao thừa.
Lâm Uyển Nhi lấy mứt bánh và trái cây mua từ dọn bàn, ba nhấm nháp trò chuyện, chẳng ai thấy buồn ngủ.
Tầm nửa đêm, trong thôn nổ vang pháo và pháo hoa, chính thức tiễn năm cũ đón năm mới.
Lâm Uyển Nhi ngắm ánh sáng rực rỡ ngoài trời, lặng lẽ chắp tay cầu nguyện: “Hy vọng năm mới cả nhà đều bình an thuận lợi, kiếm thật nhiều bạc trắng!”
Cùng lúc đó, Tống mẫu cũng thầm khấn: “Cầu mong tức phụ với lang nhi sống an yên cả đời, sớm ngày sinh cháu bồng bế…”
Sau lễ giao thừa, Tống mẫu về phòng nghỉ.
Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc cũng về phòng .
Từ mật , Tống Ngọc hễ cơ hội liền gần gũi với nàng. Lúc , thấy nàng cởi áo ngoài chuẩn lên giường, y lập tức nhào tới ôm lấy từ lưng: “Nương tử … là đêm nay viên phòng !”
Thân thể Lâm Uyển Nhi run, gò má ửng đỏ, đầu y, khẽ hỏi: “viên phòng?”
Tống Ngọc gật đầu rối rít, như thật: “Ừm! Thím họ viên phòng thì mới sinh hài tử. Ta nương tử sinh cho một đứa bé… , hai đứa mới !”
Lâm Uyển Nhi: “…”
Nàng khổ, thử thăm dò: “Chàng viên phòng là gì ?”
Tống Ngọc gật đầu chắc nịch: “Biết chứ! Thím viên phòng là ôm nương tử ngủ chung…”
nghĩ , mỗi tối đều ôm nương tử ngủ , nương tử vẫn m.a.n.g t.h.a.i nhỉ? Chẳng lẽ đúng?
Lâm Uyển Nhi thầm thở dài.
Xem , phu quân nhà nàng vẫn hiểu gì… Cũng . Dù nàng cũng ý định sinh con sớm như .