Cuối cùng cũng đến đêm trừ tịch.
Từ sáng sớm, khắp thôn Hoàng Loan rộn ràng khói bếp, nhà nhà đều bận rộn dán câu đối, g.i.ế.c gà mổ cá, chuẩn mâm cỗ đón năm mới.
Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc cũng lôi cặp câu đối đỏ thắm chuẩn từ , dán lên cổng mới xây. Ngoài , nàng còn mua hai chiếc lồng đèn đỏ, Tống Ngọc giúp đỡ treo ở hai bên bậc cửa.
Sau đó cả nhà cùng quét tước sân nhà. Tuy rằng nhà mới xây xong, thứ đều sạch sẽ, song lệ tục trong dân gian, đêm trừ tịch nào cũng quét dọn một lượt, tượng trưng cho việc quét sạch chuyện cũ, nghênh đón vận may năm mới.
Tống mẫu thì đang bận trong bếp chuẩn mấy món tươi sống. Tống Ngọc ở sân bổ củi, còn Lâm Uyển Nhi khi quét sân xong cũng xắn tay áo bếp. Hôm qua nàng , bữa cơm giao thừa đêm nay do nàng đảm đương, Tống mẫu chỉ cần rửa sạch nguyên liệu là .
Kiếp Lâm Uyển Nhi sống một , là cô nhi nơi nương tựa, mỗi dịp tết đến xuân về đều cảm thấy buốt lòng. Trong khi thiên hạ nhà nhà sum vầy, nàng chỉ lặng lẽ một thổi cơm, ăn uống qua loa. Dần dà thành quen, đến mấy ngày tết, nàng tự mua nguyên liệu về nấu lấy một bàn đồ ăn, tuy chỉ một ăn, nhưng vẫn cố gắng cho dáng năm mới.
Mà hiện tại, nàng gả nhà họ Tống, nương, phu quân, một mái ấm. Đây là cái Tết đầu tiên nàng ăn bữa cơm đoàn viên, nên trong lòng vô cùng trân quý.
Sau khi rửa sạch tay, nàng khoác áo tạp dề, bắt tay chuẩn món lẩu – đúng , đêm nay nàng định nấu một nồi lẩu xương nóng hổi cơm tất niên!
Mùa đông lạnh giá, món ăn để nguội nhanh. Nếu bày một bàn đầy thức ăn mà mới gắp vài đũa nguội tanh, thì đúng là phá mất hứng xuân. Vì ăn lẩu – món ăn ăn nấu, nóng bốc lên nghi ngút – là lựa chọn tuyệt vời nhất.
Nàng đem khúc xương ống chuẩn từ hôm cho nồi đất, chế nước đầy, đặt lên bếp lửa liu riu ninh lấy nước ngọt nền cho nồi lẩu.
Tống Ngọc thấy nương tử tất bật trong bếp liền chạy tới đốt lửa giữ bếp cho nàng.
“Phu quân, nồi ninh kỹ bằng lửa nhỏ, giao cho trông coi đó.”
“Vâng, nương tử yên tâm!”
Tống Ngọc ngay bếp, cẩn thận tiếp củi.
Lâm Uyển Nhi thì tranh thủ cắt gà, vịt, cá, thịt heo và thịt bò thành lát mỏng, thêm ít gừng hành khử mùi tanh, đó rắc chút bột và lòng trắng trứng để ướp cho thịt mềm ngọt, lượt bày từng dĩa. Rau củ tươi thì là nàng lấy từ trong gian , cũng rửa sạch, sắp xếp đó.
Tống Ngọc thấy nàng cắt thịt mỏng như tơ liền thắc mắc: “Nương tử, cắt mỏng thế ? Chẳng càng dày càng ngon ?”
Lâm Uyển Nhi bật : “Thịt cắt mỏng để khi cho nồi nước sôi thì chín ngay, mà vẫn giữ độ tươi mềm.”
Tống Ngọc tuy hiểu lắm, nhưng tin nương tử, nàng thì ắt hẳn là ngon.
Sau một canh giờ, nồi nước xương sôi sùng sục, mùi thơm ngọt béo lan khắp gian bếp.
Lâm Uyển Nhi chuẩn sẵn ba chén nước chấm, trong đó thêm dầu, gia vị, hành hoa, bỏ ít tiêu hạt và ớt khô – linh hồn của món lẩu. Cuối cùng chế thêm một thìa nước xương nóng là tất nước chấm lẩu kiểu cay.
Bầu trời dần sẫm màu, ngoài thôn vang lên tiếng pháo nổ lách tách. Sau khi đốt pháo và cúng tổ tiên xong, cả nhà mới nhà dùng cơm tất niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-33.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
Tống Ngọc đốt pháo xong liền ôm tai chạy , lúc đó, Lâm Uyển Nhi mang bếp lò nhỏ đặt giữa bàn trong sảnh, nhóm than đỏ, đặt nồi nước xương lên.
Nồi lẩu lập tức bốc nóng nghi ngút, xì xèo reo vui.
Lâm Uyển Nhi dọn hết các dĩa thịt, rau, và chén nước chấm bàn, bữa cơm tất niên đặc biệt của nhà họ Tống sẵn sàng.
Tống mẫu mâm cơm mà thắc mắc: “Uyển Nhi , mấy thứ còn sống cả?”
Lâm Uyển Nhi dịu dàng: “Nương, đây gọi là lẩu, cứ cho từng lát thịt mỏng nước sôi chần qua là ăn , mềm, thơm lắm ạ.”
Tống mẫu nghi ngờ nhưng vẫn theo, gắp một miếng cá mỏng bỏ nồi, khi Uyển Nhi gật đầu thì mới gắp , nhúng nước chấm cho miệng.
“Thế nào ạ? Ngon ?” – nàng hồi hộp hỏi.
Tống mẫu nhai kỹ, lúc đầu thấy cay tê đầu lưỡi, nhưng đó càng ăn càng thấy thơm ngọt, đôi mắt bà sáng rỡ: “Ngon, quá ngon! Uyển Nhi , con nghĩ cách nấu tài tình như ?”
“Con chỉ là xa gặp , về học theo thôi ạ.”
Kiếp , nàng thích nhất là ăn lẩu mùa đông, ăn trò chuyện, nóng đến vã mồ hôi, mà trong lòng ấm áp.
Tống Ngọc cũng nhanh tay gắp miếng thịt, chần qua nước chấm nước chấm, đưa miệng.
Tống mẫu hỏi: “Ngọc nhi, ngon ?”
“Ừm! Ngon lắm, cực kỳ ngon! Hoàn khác với món thường ăn. Dù cay, nhưng ăn miệng lắm!” – gắp thêm miếng khác.
Lâm Uyển Nhi thấy phu quân và nương đều ăn ngon lành, trong lòng vô cùng mãn nguyện. Xem , việc dần dần đưa các món ăn hiện đại về thế giới cũng khó lắm, chấp nhận ăn lẩu, nàng nấu món gì cũng dễ bề thực hiện.
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, từng bông trắng tinh nhẹ bay đậu mái ngói, cành cây.
Trong nhà ấm áp lạ thường, nồi lẩu sôi ùng ục, hương thơm quyện khắp gian, chẳng còn ai thấy rét mướt.
Lâm Uyển Nhi cho thêm ít thịt bò, gà, vịt nồi, chần chín lượt gắp cho Tống mẫu và Tống Ngọc.
Tống mẫu cũng học cách ăn lẩu, vui vẻ gắp cho nàng mấy miếng: “Uyển Nhi, con cũng ăn , nương , cần lo nữa.”
Tống Ngọc cũng học theo: “Nương tử, đến lượt nàng.”
Cả nhà ba , ăn lẩu rôm rả. Từng miếng thịt thơm, từng miếng rau xanh thẫm, cái ấm áp của bếp lửa và cái ngọt của lòng , khiến đêm giao thừa trở thành một trong những đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng…