Nghe tiếng gọi, Lâm Uyển Nhi dừng bước, ánh mắt chậm rãi về phía hai bóng mặt.
Trong đầu nhanh chóng lướt qua hình ảnh của bọn họ—phụ nhân là kế mẫu của nguyên chủ, họ Giang, còn cô nương bên chính là Lâm Sương Nhi— đồng phụ dị mẫu của nàng.
Thật sự khéo quá đỗi, chẳng ngờ giữa chốn phồn hoa gặp của nhà cũ.
“Uyển Nhi , nửa năm gặp, con càng thêm xinh , đến nỗi nương suýt chẳng nhận .” Giang thị nở nụ từ ái, dáng vẻ chẳng khác gì một hiền mẫu.
Tiếc là Lâm Uyển Nhi chẳng hề ăn nổi cái vẻ từ mẫu .
Nàng chỉ lạnh nhạt đối phương, buồn mở miệng.
Giang thị thấy nàng tiếp lời, liền sang Tống Ngọc, nịnh nọt: “Ối chà, tế tử quả là tuấn bất phàm, vóc dáng cao ráo, thật xứng đôi với Uyển Nhi.”
Tống Ngọc vốn định gọi một tiếng “nương” theo phép tắc, song cảm thấy thê tử dường như chẳng mấy thiết với vị kế mẫu , đành chỉ lễ phép gật đầu.
“Có việc gì chăng?” Lâm Uyển Nhi cất giọng lạnh nhạt.
Nụ mặt Giang thị khựng trong khoảnh khắc. Cái giọng điệu của Lâm Uyển Nhi khiến bà nghẹn trong cổ họng. là gả thì cánh cũng cứng, dám dùng ánh mắt và khẩu khí đó với bà !
Giang thị cố nén giận, khẽ : “Chẳng qua là nương thấy hiếm khi gặp hai đứa ở ngoài, nên mới đây chào hỏi đôi câu thôi mà.”
“Gặp , chào cũng chào , giờ chúng .” Lâm Uyển Nhi , khoác lấy tay Tống Ngọc, định rảo bước rời .
“Uyển Nhi! Gặp nương mà chẳng thưa lấy một tiếng, thể thống gì ?” Giang thị vội vàng ngăn .
Lâm Uyển Nhi nhếch môi khinh miệt: “Thưa? Thưa chi? Ta bà bán như món hàng, từ lúc giữa chúng chẳng còn liên can gì nữa.”
“Ngươi…!” Giang thị tức đến mức mặt trắng mặt đỏ, nên lời.
Bà c.ắ.n răng, đổi sang giọng thương cảm: “Uyển Nhi , con còn giận chuyện năm gả con cho Tống gia, nhưng con cũng nhà lúc khốn đốn, khó lòng nuôi nổi nhiều miệng ăn… Ta cũng bất đắc dĩ thôi…”
Lâm Uyển Nhi khoanh tay bà diễn trò. Diễn giỏi lắm, mới còn hùng hổ, giờ rơi lệ thương tâm.
“Con xem, con về dâu Tống gia xong thì càng lúc càng rạng rỡ, ăn mặc cũng khấm khá. Như chẳng chứng minh là nương gả đúng chỗ cho con ? Con nên cảm kích nương mới .”
Lâm Uyển Nhi lạnh: “Phải, quả thực cảm tạ bà.”
Giang thị , tưởng tâng bốc, vội ngẩng đầu lên thì Lâm Uyển Nhi tiếp:
“Cảm tạ bà bán , nhờ mới thoát móng vuốt độc ác của bà. Nếu còn ở Linh Thủy thôn, chỉ e mạng cũng chẳng còn.”
Lời dứt, sắc mặt Giang thị liền đen sầm .
Tống Ngọc bên mà lòng quặn thắt. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên xoa lấy bả vai thê tử, trong mắt chỉ còn lạnh lẽo khi Giang thị.
Bấy giờ, Lâm Sương Nhi mới dè dặt lên tiếng: “Tỷ tỷ, nương… nương ý đó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-32.html.]
“Không ý đó? Vậy là ý gì?” Lâm Uyển Nhi thẳng nàng hỏi.
Lâm Sương Nhi đỏ bừng cả mặt, cúi đầu chẳng dám thêm câu nào, chỉ thỉnh thoảng lén liếc sang Tống Ngọc.
Giang thị kéo nàng , tức tối: “Lâm Uyển Nhi! Ngươi vô lễ với thì thôi, cớ gì khó như thế? Ngươi càng lúc càng quá quắt!”
Tống Ngọc chẳng chẳng rằng, bỗng chắn mặt Uyển Nhi, đôi tay nắm chặt, giọng trầm lạnh:
“Không phép nạt nộ nương tử !”
Khí thế hừng hực, ánh mắt như đao sắc quét về phía Giang thị khiến bà rùng dám hó hé.
Hắn kéo tay Uyển Nhi, buồn ngoảnh , cất bước rời .
“nữ nhi ngươi mê hoặc !” Giang thị giận dữ rít qua kẽ răng, theo bóng lưng họ xa dần, nghiến răng nhỏ: “Ra oai cái gì chứ! Nếu hồi gả Sương Nhi cho , coi ngươi dám như hôm nay !”
Lâm Sương Nhi kinh ngạc: “Nương… cái gì?”
Giang thị bấy giờ mới thở dài: “Khi Tống gia đến cầu hôn, ban đầu là định cưới con đấy. Chỉ là Tống Ngọc là kẻ ngốc, xót con nên đổi thành nha đầu . Ai dè giúp nó phất lên.”
Lâm Sương Nhi đến đó thì giật , đầu về phía bóng xa, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Tống Ngọc … là phu quân vốn dĩ thuộc về nàng ?
Nghĩ đến ánh mắt sâu đậm của khi tỷ tỷ , Lâm Sương Nhi bất giác đỏ mặt.
Giang thị thấy rõ biểu cảm , liền khẩy: “Sương Nhi, chẳng lẽ con động lòng với ?”
“Chàng là tỷ phu…” Lâm Sương Nhi nhỏ giọng, má đỏ ửng, phủ nhận cũng chẳng dám nhận.
Giang thị vẻ thẹn thùng của nữ nhi mà nảy ý nghĩ khác trong lòng. “Lâm Uyển Nhi thì là gì chứ? Con mới xứng đáng…”
Hạt Dẻ Nhỏ
Nói đoạn, bà dắt Lâm Sương Nhi mua một hộp phấn thơm, chọn thêm mấy bộ áo váy rực rỡ, mới rời khỏi trấn, trở về Linh Thủy thôn.
Cùng lúc , Lâm Uyển Nhi và Tống Ngọc xe lừa về Hoàng Loan thôn.
Gió lạnh thổi nhẹ, nhưng trong xe ấm áp vô cùng.
Tống Ngọc siết chặt dây cương, nghiêm giọng : “Nương tử, về tuyệt đối để nàng chịu uất ức nữa.”
Lâm Uyển Nhi trong xe, khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt dịu dàng như nước.
Tống Ngọc c.ắ.n răng, ngẩng đầu về phía , trong lòng thầm thề:
Đời , nhất định khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất đời.